Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng coi như là người có mắt nhìn”.





Tần Ninh cười ha ha nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không thể không cho người ta mặt mũi, đi một chuyến!”





“Vâng!”





Thầy trò hai người đi ra khỏi cổng viện.





Đám người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt đều đang chờ đợi ở trước đình.





Một hàng mấy người rời khỏi Ly Tam phủ, hướng thẳng tới Nguyên phủ.





Đi đến bên ngoài Nguyên phủ, đám người Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm cùng Liễu Như Thị đã đứng đợi từ lâu.





Đổi lại là lúc trước, có thể mời bọn họ đến đã là không tồi.





Nhưng mà bây giờ, toàn bộ những người có uy tín, danh dự của Nguyên gia đều xuất hiện để tiếp đón.





Điều thứ nhất, thực lực của Tần Ninh, xứng đáng được đối đãi như thế.





Điều thứ hai, Nguyên Mậu Phong muốn cho một số người của Nguyên gia nhớ kỹ Tần Ninh, đỡ cho sau này lại mù mắt chó đắc tội với Tần Ninh lúc nào không hay.





“Tần công tử, mời đi theo ta!”





Giờ phút này, Nguyên Mậu Phong cực kỳ khách khí.





Một hàng người tiến vào trong Nguyên phủ, sau bảy, tám ngã rẽ, cuối cùng đi vào một toà định viện phía sau.





Cửa lớn mở ra, trong đình viện, một cỗ khí tức khác lạ phóng thích ra bên ngoài.





Giờ phút này, đám người Ly Tâm Lăng, Dương Thanh Vân, Huyền Chấn đều sững sờ tại chỗ.





Trong đình viện, bảo vật chồng chất.





Không thấy thánh thạch.





Nhưng thánh khí, thánh đan, thánh quyết, một số thứ thậm chí còn nhìn không ra là gì cũng được đặt trên mặt đất.





Thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên.





Nhiều như vậy?





Tài lực của Huyết Linh cung và Chấn Thiên các lại mạnh như thế?





Lúc này, Nguyên Mậu Phong cũng khách khách khí khí nói: “Chấn Thiên các và Huyết Linh cung cũng đã ở thành Vạn Ma hai, ba vạn năm, những thứ tích lũy được…quả thật là không ít”.





“Ta đã sai người đặt toàn bộ ở đây, phía sau còn có hai sân nữa, Tần công tử cần thứ gì thì cứ việc lấy, ngài lấy xong rồi Nguyên gia chúng ta mới cất vào trong kho!”





Tần Ninh mỉm cười nói: “Vậy ta đây không khách khí nữa!”





“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!”





Tần Ninh nhìn về phía mấy người còn lại, cười nói: “Các ngươi cũng bắt đầu lựa chọn đi, đừng khách khí!”





“Được thôi!”





Giờ phút này, mấy người họ đều tiến vào bên trong đình viện, quan sát kỹ.





Nguyên Mậu Phong cẩn thận để cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại vài người giúp đỡ và quan sát.





“Muốn lấy cái gì cũng được sao?”





Lúc này, Tiên Vô Tận khó có thể tin nói.





Hai thế lực lớn này có Thánh Nhân đứng đầu, những năm gần đây, đồ vật tốt mà bọn họ thu thập được rất nhiều!











“Ngươi không nghe được lời Nguyên Mậu Phong nói sao?





Tuỳ ý lấy, sợ cái gì?





Không phải là có Tần Ninh ở đây sao!”





“Được!”





Mấy người cẩn thận quan sát kỹ lưỡng từng chút một.





Vì sợ nhặt phải hạt vừng, mất quả dưa hấu.





Giờ phút này, mấy người đều nghiêm túc xem xét.





Tần Ninh đi ở phía trước, Dương Thanh Vân bước theo sau, cũng không nhìn đến những thứ gì đó chất đống trong sân.





Chỉ đơn giản là đi theo phía sau Tần Ninh mà thôi.





Thấy một màn như vậy, hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận cũng buông tha việc quan sát thứ này thứ kia, đi theo phía sau Dương Thanh Vân.





Bọn họ đều hiểu rõ! Tự mình chọn cái rắm! Nhiều đồ vật này nọ như vậy, lại không thể mang đi tất cả, nếu như tự mình chọn thì chọn tới khi nào?





Đi theo Tần Ninh mới là quyết định chính xác.



Ánh mắt Tần Ninh rất cao, những thứ hắn lựa chọn đều là thứ tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK