Trở lại chín vạn năm, hắn không thể phục sinh Tần Kinh Mặc.
Người của Thiên Đế Các đã phá hủy một hồn mà hắn ngưng tụ cho Tần Kinh Mặc.
Trở lại chín vạn năm, Lý Nhất Phong, một cố nhân vừa là huynh trưởng vừa là bạn bè đã bị Thiên Đế Các cho mười Đại Vương vây giết đến chết.
Những gì hắn quý trọng đều đã chết.
Thiên Đế Các, không thể không diệt!
“Tần gia… có phải ngươi quên ta rồi không?”
Thanh âm yếu ớt của Cửu Anh vang lên.
Nó thật đáng thương mà! Bị bỏ lại ở đỉnh cung điện, không ai quản, không ai hỏi thăm, cảm giác thật muốn chết mà.
Tần Ninh vung tay lên.
Lôi long kia hóa thành một dấu vết xuất hiện bên trong cánh tay của Tần Ninh.
Lúc này trong cơ thể Tần Ninh tựa như có tiếng rồng ngâm, tiếng sấm sét rít gào vang dội.
Đi từng bước đến đỉnh cung điện.
Cửu Anh tê liệt ngã xuống mặt đất, vẻ mặt vô cùng yếu đuối.
“Ta chính là… của ngươi…”, “Cút đi!”
Tần Ninh trực tiếp ngắt lời, nhìn Cửu Anh chậm rãi nói: “Ngươi hấp thu quá nhiều sức mạnh sấm sét, muốn cho chính mình lột xác, đạt được thực lực Vương giả sao?”
“Vội vàng như thế làm cái gì?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đạt được!”
“Nếu ngày sau ngươi cũng có thể đạt được thành tựu, hóa thành hình người, vậy giờ sốt ruột thế làm gì?”
Cửu Anh khổ không có chỗ nói: “Ta là mãnh thú mà, nhìn thấy lợi ích đương nhiên trong đầu chỉ có khát vọng nhận lấy”.
“Ai biết lại đụng tới bọn người kia?”
“Bằng không ta có thể xưng vương rồi!”
Tần Ninh đi đến trước Cửu Anh, bàn tay nhẹ nhàng tìm hiểu nói: “Chín cái đầu chứa đầy thiên lôi thánh điện, ngươi không chết chính là vạn hạnh rồi”.
“Nếu còn lòng tham không đáy thì thực sự sẽ chết!”
Vẻ mặt Cửu Anh chua sót.
“Thời gian tới ngươi cứ hấp thu cho tốt đi, ta cũng không giúp được ngươi!”
“Thật sự không có biện pháp nào sao?”
“Thật sự không có!”
Chín cái đầu của Cửu Anh cúi gằm, hóa thành kích thước cỡ một bàn tay, bay đến đậu trên vai Tần Ninh, thành thành thật thật ngồi xuống.
“Vậy được rồi, đành phải từ từ tiêu hóa nó vậy. Tần gia, nếu có biện pháp nhất định phải nói cho ta biết nha”.
“Dong dài!”
Cái tên này nhìn thấy lợi ích, trong đầu chỉ muốn đem nó nuốt xuống, không nuốt chết chính mình đã là vạn phần may mắn rồi.
Nói đến đây thì cũng phải cảm tạ thương hội Diệp gia cũng những người của Thiên Bảo Lâu đó.
Nếu mấy người họ không ra tay, tên này có khi thật sự nuốt chết chính mình rồi.
Mãnh thú, bản tính từ xưa đến nay đều là tham lam.
Nếu không phải vậy thì Tần Ninh cũng không dùng đến Sinh Tử Ám Ấn để không chế Cửu Anh.
Giờ phút này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về hướng cột đá.
“Tần gia, đây là cái gì vật?”
Tần Ninh nhìn vào cột đá thông thiên kia, từ từ nói: “Một thanh đao”.
Nghe được câu này, Cửu Anh đột nhiên bật cười ha hả.
“Đao… ha ha… ha ha ha… này…”, trong lúc đang cười to, Cửu Anh đột nhiên chạm phải ánh mắt Tần Ninh lườm mình liền lập tức ngừng cười, yếu ớt nói: “Nhìn kiểu nào… cũng không giống một thanh đao…”, “Ngươi thì biết cái gì!”
Tần Ninh lười phản ứng với mặt hàng này.
Hoàn toàn là một tên ngu ngốc! Cùng lúc đó, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên đều chạy lại đây.
“Giải quyết xong rồi!”
Sát khí trên người Cốc Tân Nguyệt lúc này không còn sót lại chút gì.
Vẫn như trước không màng danh lợi, không hỏi thế sự.
“Vào trong cung điện xem thử!”
Tần Ninh mở miệng nói.
Giờ phút này, Vạn Tử Vận, Lâm Ngữ Thành cùng mấy người Tổ Định cũng đồng loạt tới.
Muốn thu dọn tàn cục thì để cho mấy người dưới tay họ là đủ rồi.
Bọn họ cũng rất tò mò, bên ngoài cung điện ngày quanh co rất kì dị.