Bấy giờ Trần Nhất Mặc mới chịu giải thích: "Vì ta đặt thân xác kiếp thứ năm của sư tôn trong núi Thần Nguyên".
Advertisement
Câu vừa dứt thì mấy người trố mắt nhìn nhau, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.
Thân xác các kiếp của Tần Ninh quan trọng nhường nào không cần nói cũng biết.
Advertisement
Cả Lý Huyền Đạo lẫn Diệp Nam Hiên đều chưa bao giờ lấy chuyện đó ra đùa giỡn.
Nhớ có lần Ôn Hiến Chi còn mang thân xác kiếp thứ hai của Tần Ninh bên mình, ngày nào cũng ôm mà khóc lóc rơi hết bao nhiêu là nước mắt nước mũi.
Thân xác của sư tôn quan trọng hơn cả mạng sống bọn họ, đầy là điều mà tất cả đệ tử đều công nhận.
Vậy mà Trần Nhất Mặc lại đặt thân xác kiếp thứ năm của sư tôn tại một nơi nguy hiểm như thế?
Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt của người xung quanh thì vội vàng giải thích: "Đừng nhìn ta như vậy chứ... Thực tế chứng minh ta đã đúng mà. Các ngươi nhìn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đi, chúng tới vì Cửu Nguyên Đan Điển và thân xác của sư tôn đấy, nếu gì ta cũng có thì đã bị bọn chúng cướp đi từ đời nào rồi..."
Lý Nhàn Ngư không biết nên khóc hay nên cười: "Trần sư huynh, lúc ngươi đặt nó ở nơi nguy hiểm như thế có từng nghĩ sẽ quên mất chỗ để không?"
"Yên tâm, ta nhớ mà, trừ ta ra không còn ai mở được hết".
Trần Nhất Mặc nói một cách tự tin.
"Vậy lỡ... Ta chỉ nói là lỡ thôi... thiên nguyên thú trong núi Thần Nguyên ăn thân xác của sư tôn thì sao?"
Trần Nhất Mặc hớ ra, lập tức nói như đinh đóng cột: "Không thể nào, ta chắc chắn!"
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người đều không nói gì nữa.
Tần Ninh cũng không nói câu nào.
Thật ra hắn không thấy Trần Nhất Mặc làm bừa.
Từ khi cha mẹ qua đời đến khi Trần Nhất Mặc bị lừa vào Diêm Môn đúng là tình hình phức tạp đến không tưởng.
Trần Nhất Mặc giao đan điển cho Tô Uyển Nguyệt giữ, thân xác thì đặt tại núi Thần Nguyên chứng tỏ người này vẫn biết chừng mực.
"Được rồi, vào núi Thần Nguyên đã rồi tính. Việc cấp bách trước mắt là triệu hồi thân xác về rồi sau đó chúng ta sẽ đi Tây Hoa Thiên ngay!"
Mọi người gật đầu.
Trong tòa nhà, Tần Ninh nhìn người xung quanh.
"Hiện tại Nhàn Ngư đang ở thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân. Tám trăm năm trước ngươi đã là Đại Đế Tôn rồi mà, đáng ra bây giờ phải hơn chứ..."
Lý Nhàn Ngư nghe vậy bèn đáp: "Con bị kẹt lại tại thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân mãi vẫn chưa thể bước ra một bước, đột phá đến tôn giả được ạ!"