Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không chỉ có một con đường chết.





“U Long Quyền!”





Một quyền tung ra giống như long du đêm tối ở giữa, khí tức âm sâm, tại lúc này bộc phát.





Ầm! Lúc này cả người Vương Đại Hải lùi lại, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.





Tần Ninh nhìn về phía Vương Đại Hải, hờ hững nói: “Ngươi còn kém Lệ Thanh Phong nhiều lắm!”





“A...”, Vương Đại Hải điên cuồng gào thét, vọt thẳng về hướng Tần Ninh.





Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười lãng phí thời gian.





Trực tiếp tung ra một quyền.





Long quyền xuyên thấu qua thân thể của Vương Đại Hải.





Một tiếng nổ tung vang lên.





Vương Đại Hải phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy, chết không nhắm mắt.





Tần Ninh lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.





Đám người nhà họ Vương hoàn toàn hỗn loạn.





Mấy vị lão tổ nhà họ Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt phức tạp.





Phẫn hận! Bất mãn! Uất ức! Hoảng sợ! Loại cảm xúc nào cũng có.





Tần Ninh lại không để ý tới.





“Ta ra hạn cho toàn bộ người nhà họ Vương các ngươi rời khỏi thành Thanh Ma trong tối nay, nếu còn dám bước vào thành Thanh Ma một bước, giết không tha!”





“Mặt khác, không được phép mang bất cứ thứ gì đi cả”.





“Bây giờ thì cút ngay lập tức!”





Tiếng nói khí phách của Tần Ninh đã gây ra sóng to gió lớn.





Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều ngẩn ngơ.





Lập tức rời đi! Mấy vị tộc lão đã kịp phản ứng.





“Đi!”





Nghe thấy một tiếng ra lệnh này, rất nhiều tộc trưởng nhà họ Vương ở đây đều có vẻ mặt ngạc nhiên.





Cái gì cũng không cần mà cứ rời đi như vậy! Thật sự khiến người ta không có cách nào chấp nhận.





Giờ phút này Tần Ninh lại không quan tâm đến những điều đó.





Ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.





Trong phủ nhà họ Vương, lúc này hơn ngàn người trong tộc đều lần lượt rời đi.





“Nếu không phải người của Xuy Tuyết Trai ta, ai dám đi vào Vương phủ này, giết không tha!”





Một tiếng này là muốn nói cho những võ giả đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nghe.





Ai dám ngấp nghé?





Đó chính là muốn chết!





“Cửu Anh, chỗ tiếp theo!”





“Được!”





Cửu Anh lập tức cười ha ha.





Thoải mái! Lần này Tần Ninh nổi giận quá sảng khoái.





Điều khó chịu duy nhất chính là không thể giết hết những người này! Nếu giết hết thì mới khiến người ta cảm thấy cực kỳ hưng phấn.





Tần Ninh lại không thích giết người như Cửu Anh.





Vương Đại Hải và Vương Tiêu Đông chết đã đủ rồi.





Mà đám người Vương gia, là gia tộc, cho nên hắn không có lựa chọn để người Vương gia lưu lại.





Những người trong tộc này cũng không giống đám người của Tứ Anh bang.





Nguyên Đan hội! Nguyên Đan hội chiếm cứ cả một vùng đất, hơn nữa vị trí chính giữa là một lầu các cao bốn tầng.





Giờ phút này, trong đại sảnh lầu các.





Một đám võ giả tinh nhuệ của Nguyên Đan hội đều tụ tập ở chỗ này.





Trong đại sảnh chỉ có một cái bàn.





Trên mặt bàn bày đầy món ngon.





Mà trước bàn có ba người đang ngồi.





Hội trưởng Nguyên Đan hội - Hoắc Hủ đại sư.





Cùng với con trai của Hoắc Hủ đại sư - Hoắc Phong, đây là người mạnh nhất Nguyên Đan hội.





Một người khác mặc một bộ đồ lụa ôm sát người, vóc dáng cường tráng, tuy đang ngồi yên tại chỗ nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác oai phong lẫm liệt.





“Tộc trưởng Thiên Nguyên, lần này tìm ngươi đến thật sự là do bất đắc dĩ...”, Hoắc Hủ đại sư mặc một bộ trường bào màu trắng, khí chất siêu phàm, cười ha hả nói: “Không nghĩ tới sau khi thâu tóm Phẩm Vân các và Xuy Tuyết Trai vào trong tay lại chọc phải tổ ong vò vẽ, tên Tần Ninh kia... đã sắp đánh đến nơi rồi!”





“Hoắc Hủ đại sư khách khí!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK