Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Hắn ta cắn một miếng, một vị trí trên chiếc khăn che mặt tự động tách ra, đợi đến khi hắn ta cắn xong, cái khăn lại tự khôi phục lại như lúc ban đầu, thật thần kỳ!







Cái tên này, hơn một năm qua, chưa bao giờ tháo chiếc khăn che mặt này xuống.



Advertisement







Quả nhiên là bị nhốt ở nơi này bốn trăm năm, ai cũng trở thành kẻ ngốc.







Thế nhưng, Cửu Anh cũng đã thành thói quen.



Advertisement







Mấy người đồ đệ của Tần Ninh, không ai là người bình thường cả.










Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, người bình thường, sao có thể trở thành đồ đệ của Tần Ninh!







“Cửu Anh, ta nghe sư tôn nói qua, ngươi là mãnh thú, huyết mạch kỳ lạ, không giống như là Thú tộc ở thế giới Vạn Thiên, có thể đột phá cực hạn, sư phụ mang theo ngươi trên người, xem ra là vô cùng thích ngươi”.







Cửu Anh ra vẻ kiêu ngạo, đó là tất nhiên.







Trần Nhất Mặc cười nói: “Ta biết sư tôn có vài người đệ tử, thế nhưng chưa gặp được người nào, ngươi nói một chút cho ta nghe đi?”







“Được!”







Tám cái đầu của Cửu Anh không chậm trễ việc ăn uống, chỉ có một cái đầu hướng về phía Trần Nhất Mặc, trôi chảy nói ra một tràng.







“Đại đệ tử của Tần gia là Dương Thanh Vân, là một vị võ giả Tinh Mệnh, ta nghe những đệ tử khác nói, Tần gia thích vị đại đệ tử này nhất, cực kỳ bảo vệ hắn ta, cái tên Dương Thanh Vân này có tính cách tốt, thái độ làm người tốt, cái gì cũng tốt, ta không tìm ra chút tật xấu nào…”







“Đại sư huynh, Dương Thanh Vân…Ừm…Ta nhớ kỹ rồi…”







Cửu Anh lại nói: “Vị đệ tử thứ hai là Ôn Hiến Chi, là một thiên tài ngự thú, cái tên này…Ừm…”







“Nhị sư huynh như thế nào?”, Trần Nhất Mặc hỏi.







“Cái tên này chính là một kẻ ngu ngốc, ta cảm thấy không khác ngươi lắm”, Cửu Anh thản nhiên nói.







“Nói bậy, nói bậy”, Trần Nhất Mặc nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ là ta ở một mình lâu quá, có chút nhàm chán mà thôi”.







Cửu Anh cũng lười tranh luận.







Không phải ngu ngốc, vậy mà còn ở nơi này ồn ào mấy câu ngu ngốc ta cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn gì đó?







Như vậy còn không phải là tên ngu ngốc hay sao?











“Cái tên Ôn Hiến Chi này, dù sao thì sau này có gặp thì ngươi cách xa hắn ta một chút, nếu như hai người các ngươi ở cùng một chỗ, đoán chừng có thể khiến cho Tần gia tức chết”, Cửu Anh thần thần bí bí nói: “Ta nói với ngươi, năm đó, thời điểm ta nhìn thấy tên ngốc kia, hắn ta còn cho Tần gia một quyền, không, không chỉ là một quyền…”















Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời lên.















Ở trong mắt hắn ta, vị nhị sư huynh này cũng không phải ngốc, ngược lại là khôn khéo mới đúng!


















Xem ảnh 1

chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK