Cùng lúc đó, Mặc Vân Kiệt cùng Mặc Vân Vận cũng đi lên xin lỗi Tần Ninh.
Tần Ninh thấy vậy cũng không lên tiếng.
Mặc Vân Tiên nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Nếu Tần công tử có thể mở được nơi này thì chúng ta cùng nhau tiến vào đi. Nơi đây tuy là Mặc Vân thị chúng ta phát hiện ra trước, nhưng nếu ngăn cản người khác đi vào thì lại thành ra Mặc Vân thị chúng ta quá phách lối, không nói lý!”
“Tin rằng Tần tông chủ đi vào cùng chúng ta, mỗi người một bên tự lục soát, không va chạm đến nhau!”
Tần Ninh nghe thế thì cười nhạo: “Các ngươi bảo ta vào thì ta vào ngay à? Bây giờ, ta không vào nữa đấy!”
“Thánh cảnh Vị Ương này cũng không chỉ có mỗi địa cung Linh Nguyệt. Ta đi nơi khác khám phá còn hơn. Dù gì... các ngươi cũng không mở ra nơi này được!”
Nghe vậy, Mặc Vân Tiên định mở miệng níu kéo thì Tần Ninh đã quay người, đưa nhóm Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa bay lên không...
Đi!
Đi thật rồi!
Mặc Vân Tiên sững sờ.
Đi như vậy sao?
Khoan đã!
Mặc Vân Tiên cứ cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.
Tuy Tần Ninh đã rời đi nhưng đám Sơn Tê Ngưu Thú này vẫn còn. Nếu Tần Ninh phá bỏ phép ngự thú thì đám thú này sẽ được khôi phục tự do.
Sự phẫn nộ vì bị người điều khiển chắc chắn sẽ chuyển dời lên người bọn họ!
Chết tiệt!
Mặc Vân Tiên lập tức quát: “Rút lui đã!”
Nhưng chỉ ngay sau đó, đám Sơn Tê Ngưu Thú đã bừng bừng lửa giận, vọt thẳng tới!
Chết tiệt, chết tiệt thật!
Mặc Vân Tiên thầm mắng trong lòng.
Mà ở một bên khác, Tần Ninh kéo ba người kia đi thật.
Ba người Giản Bác đều ngơ ngác không thôi.
“Tổ sư gia, chúng ta đi thật ạ?”
Nhan Như Họa kinh ngạc hỏi.
“Ừ”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Giản Bác nói: “Nhưng địa cung Linh Nguyệt kia...”
“Bọn họ không mở ra được đâu!”
Tần Ninh nói tiếp: “Địa cung Linh Nguyệt này bị Vị Ương Thánh Đế phong cấm rồi, năm đó ta cũng đã vào một lần, sau đó còn thêm một lần phong cấm nữa”.
Nghe vậy, cả ba sửng sốt.
Bảo sao mà Tần Ninh tự tin như vậy, nói Mặc Vân thị không mở được.
Có thêm một lớp cấm chế do Tần Ninh tạo ra, cộng thêm cấm chế của Vị Ương Thánh Đế thì đám Mặc Vân thị mở được mới lạ!
“Vậy giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Tần Ninh nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ, nói: “Đi tới vùng núi mà các ngươi nói lúc trước”.
Nghe vậy, cả ba đều run rẩy, nhớ đến mà phát sợ.
“Đừng đi mà...”, Giản Bác lẩm bẩm: “Nguy hiểm lắm ạ, thánh thú cấp bảy ở mọi nơi...”
Thánh thú cấp bảy!