Một tiếng quát rền như sấm vang lên.
Kiếm Minh Sơn dẫn theo người Kiếm phủ bước ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thế trận bên ngoài.
Kiếm Minh Sơn!
Người này thật sự đã khôi phục!
Phần Viên và Nhạc Hoành đưa mắt nhìn nhau.
Cả hai lão ta đều là cảnh giới Địa Võ tầng một, nhưng Kiếm Minh Sơn lại là Địa Võ tầng năm.
Kiếm Minh Sơn mà không tọa trấn thì Kiếm gia đã xong đời từ lâu.
“Kiếm lão gia tử, sao mà tức giận thế?”
Đột nhiên, có một đội người xông đến, người cầm đầu vóc người trung đẳng, mặt tròn tai dài, cười nói: “Ta nhớ không lầm là Kiếm gia còn thiếu Phần gia và Nhạc gia linh thạch đấy?”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
Thấy người này đến, sắc mặt Phần Viên và Nhạc Hoành cũng vui vẻ.
Cam Thịnh chính là tộc trưởng Cam gia.
Mà Cam gia năm đó có đại ân với cương quốc Nam Yến.
Mặc dù nói Cam gia chỉ là bá chủ của thành Cam Ninh này, mà thành Cam Ninh trong cương quốc Nam Yến cũng không phải hạng lớn gì, nhưng địa vị của Cam gia không dễ lay động.
“Cam Thịnh!”
Kiếm Minh Sơn nhìn Cam Thịnh, hừ nói: “Nhạc Hoành cùng Phần Viên trăm phương ngàn kế liên hợp với Lộc Hàn Thiên âm mưu tính kế Kiếm gia ta, trả lại linh thạch? Lão phu không tìm chúng gây sự đã là khách sáo rồi!”
“Vớ vẩn!”
Phần Viên lại nói: “Nói vậy, Kiếm gia đây là không chịu trả nợ đúng không, làm trái với đạo nghĩa nhân tâm, Kiếm gia các ông còn muốn sống ở trong thành Cam Ninh này không hả?”
“Phần Viên, nói ít lại, nếu ngươi muốn đánh thì Kiếm Thương Tùng ta tiếp chiêu!”
Nghe vậy, Phần Viên cười ha ha: “Được, đánh thì đánh, hôm nay Tần Ninh phải chết, Kiếm gia ngươi cũng sẽ xong đời”.
Trong nháy mắt, chiến ý của hai phe dâng trào, không hề nhường nhịn nhau, sát khí đằng đằng.
“Thành chủ Cam Thịnh, Kiếm Minh Sơn kia, phiền ngài!”, Phần Viên chắp tay nói: “Còn Kiếm Thương Tùng, ta sẽ tự tay giết chết hắn”.
“Không thành vấn đề”, Cam Thịnh lúc này cũng lười ngụy trang, trực tiếp vạch mặt.