“Nếu ta thật sự là người xấu thì bây giờ… ngươi chính là con cá nằm trên thớt của ta rồi!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi cười vang, hắn ta nói: “Cho nên nhờ vậy mà ta mới biết ngươi không phải người xấu đó”.
“Tiểu huynh đệ, mau thả ta xuống với!”
“Thả?”
Tần Ninh tặng cho Ôn Hiến Chi một ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Bây giờ mới biết kêu ta thả ngươi xuống sao?”
“Lúc nãy, ta chỉ là thử ngươi thôi, tiểu huynh đệ, nơi này chính là do Ma tộc thiết kế ra, chính vì như vậy nên ta mới bị nhốt ở đây, nếu ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, một khi mà Ma tộc biết chuyện, cả hai người chúng ta coi như là xong đời rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Đế sao?”
Hắn vừa nói xong, Ôn Hiến Chi liền đáp ngay: “Ngươi cho rằng Thánh Đế là rau cải trắng sao, nói tiến vào thì tiến vào ngay được à!”
“Hắn vốn đã tiến vào cảnh giới Thánh Đế, nhưng mà bản thân hắn lại làm những chuyện mù quáng, tự đánh mất tất cả cảnh giới của chính mình!”
Tự đánh mất?
Ý hắn ta là sao?
Mặt Tần Ninh dại ra, hắn nhìn Thanh Hiên.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nói: “Chọc giận đại bàng bị mổ mắt chứ sao nữa!”
Ôn Hiến Chi mắng to: “Thanh Hiên, ngươi mau câm miệng đi”.
“Chuyện của mình làm ra còn sợ dọa người khác hả? Ngại dọa người thì ngươi đừng có làm!”, giọng của Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng không hề già nua, mà là mang theo vài phần non nớt.
“Hai tên ngốc này!”
Tần Ninh nói thẳng.
“Nè nè, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta chứ?”
Ôn Hiến Chi lạnh giọng: “Nếu ngươi là sư tôn của ta chuyển thế trở về thì ngươi nhất định sẽ cứu ta, sao có thể chế giễu ta được chứ?”
“Bây giờ, ta có thể nhận ra được rằng ngươi không phải sư tôn của ta”.
“Nếu ta là sư tôn của ngươi, ngươi dám tát ta một cái sao? Lại còn là đánh lén nữa chứ?”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Đó không tính là đánh lén, ta vốn không biết ngươi là ai”.
“Ồ? Vậy còn cái tát kia thì sao?”
“Lúc đó, ta thấy ngươi mơ mơ màng màng, không để ý gì tới ta, trong tình thế cấp bách, ta chỉ có thể làm như vậy!”