"Ặc...", Nguyên Thanh Hạm tiếp tục nói: "Cha ta cùng mọi người tra suốt bảy ngày mà không ra chút đầu mối nào, liền hoài nghi là ngươi phái người làm, dù sao trong thành Nguyên gia, trừ mấy vị Thánh Nhân của Nguyên gia chúng ta thì cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân bên cạnh ngươi mà thôi".
"Không ngờ lại là ngươi thật!"
Nguyên Thanh Hạm thật sự không ngờ tới.
Nàng ta chỉ thuận mồm đến hỏi một câu.
Ai mà ngờ Tần Ninh thoải mái thừa nhận.
"Ngươi thừa nhận rồi đấy à?"
Nguyên Thanh Hạm vội vàng nói: "Cha ta cùng hoài nghi là ngươi, thật là, ngươi cũng chớ nói lung tung, nếu không ta sợ cha ta sẽ không nể nang gì mà giết ngươi đấy!"
Tần Ninh đã cứu mạng nàng ta.
Thế nhưng Nguyên gia đã cho phủ đệ, cho Ly Tâm Lăng sự an toàn.
Coi như đã thanh toán xong.
Tần Ninh cướp đồ của Nguyên Đan hội là quá đáng rồi.
"Ặc...", Tần Ninh nghẹn lời
Cô nương này không định nhân cơ hội này xả hận về hắn à?
"Dù sao ngươi chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận thì cha ta cũng sẽ không làm gì được ngươi, sẽ không bởi vì chuyện này mà trở mặt với ngươi".
"Bên cạnh ngươi có hai Thánh Nhân, cha ta còn đang hi vọng có thể sống chung hòa bình với ngươi kia kìa".
Tần Ninh nghe những này thì càng thêm buồn bực.
Sao nghe giọng Nguyên Thanh Hạm cứ có cảm giác như đang quay lưng với người nhà, bảo vệ người ngoài vậy.
"À đúng rồi, đây là quả Huyết Linh mà mẹ ta cho người đem từ Đại Nhật Sơn tới".
"Lúc trước ngươi cần, giờ cho ngươi đấy!"
Nghe đến ba chữ quả Huyết Thánh, Ly Tâm Lăng run lên.
"Tần công tử...", Ly Tâm Lăng kích động nói.
"Ta biết!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhưng dù gì cũng phải cho ta thở tí chứ? Mấy ngày qua, ngoài cứu người ra thì cũng chỉ có cứu người, thật là mệt mỏi quá đi mất! Lăng Loạn đạo nhân còn đang đứng xếp hàng đây này..."
“Haiz, nếu như thằng nhóc Trần Nhất Mặc ở đây thì tốt quá!"
"Trần Nhất Mặc? Là ai vậy? Để ta đi tìm cho công tử!"
Ly Tâm Lăng cho là người này có liên quan đến con mắt của muội muội mình, vội vàng nói.
Tần Ninh một mặt mệt mỏi nói: "Ngươi đi tìm đi, người kia hẳn là đang ở Trung Tam Thiên đấy, tìm hộ ta cái!"
Ly Tâm Lăng cười gượng.
Trung Tam Thiên?
Nam Vực Thanh Châu này vốn đã cực kỳ rộng lớn, cậu ta còn chưa được khám phá hết đây, nói gì đến Trung Tam Thiên!
Giờ này, mấy người ngồi xuống.
Nguyên Thanh Hạm tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, năm thành so tài sắp tới rồi đấy, cha ta bảo ta đến hỏi ngươi là ngươi có muốn tham gia không?”
"Năm thành so tài? So tài cái gì?"
Nghe đến lời này, Nguyên Thanh Hạm cười nói: "Chỉ là một cuộc thi so tài mà thôi, trước kia thành Vạn Ma là một tòa thành, phát triển mấy vạn năm thì phân chia thành trì".
"Cho tới nay đều là do năm phương cai quản, nhưng qua nhiều năm như vậy, những kẻ đứng đầu đã thay đổi không ít, nhưng vẫn là năm phương".
"Cho nên, vì để dò xét thực lực lẫn nhau mà năm phương đã áp dụng biện pháp này!"
Nguyên Thanh Hạm tùy ý nói: "Hàng năm, các phương phái ra võ giả từ cảnh giới Hư Thánh, so tài cùng cảnh giới, cũng có thể so tài khác cảnh giới".
"Chẳng qua cũng có thêm chút treo thưởng!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười: "Thú vị đấy, nói ta nghe xem nào".
Nguyên Thanh Hạm cười nói: "So tài năm nay sẽ náo nhiệt hơn chút, Huyết Ninh Nhi của Huyết Linh cung trở về, thêm vào đó, Bách Lý quán xuất hiện một người tên Bách Lý Vô Cấu, nghe nói thực lực không tầm thường".
"Còn Kim Uyên của Kim Ô cư và cả Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các nữa!"
"Mấy người này đều là Hư Thánh có thực lực cực mạnh, sẽ đại diện cho các phương xuất chiến, rất lợi hại".
"Tần Ninh, cha ta nói, nếu ngươi chịu tham gia thì sẽ để cho ngươi một suất, ngươi thấy sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.
"Được!"
Thấy Tần Ninh đồng ý, mấy người đều kinh ngạc vô cùng.
Chính Nguyên Thanh Hạm cũng rất ngạc nhiên.
Nàng ta không hiểu vì sao cha lại cho Tần Ninh tham gia.
Mà bây giờ điều càng khó hiểu hơn là Tần Ninh lại vui vẻ đồng ý!