Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sương Nhi bị làm sao vậy?"

Tần Ninh sờ đầu Vân Sương Nhi, cười nói: "Không phải chỉ là một Lam Tiếu Kiêu chết thôi sao? Chẳng phải là chuyện gì lớn, yên tâm đi!"

"Công tử!"

Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử có thể nể tình Sương Nhi, đừng ra tay với Vân gia của ta có được không?"

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng ngây người.

"Yên tâm đi, ta sẽ không giết người lung tung!"

Sẽ không giết người lung tung...

Ý tứ trong lời nói của Tần Ninh đã quá rõ ràng.

Hắn sẽ không giết người lung tung, nhưng nếu có thêm một kẻ nào giống như Lam Tiếu Kiêu xuất hiện, hắn căn bản sẽ không nương tay.

Trước khi đến đây, Vân Sương Nhi chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh.

Với tính khí của Tần Ninh, nếu đắc tội Vân gia và Lam gia thì sẽ rất tệ.

Nhưng càng đi, không biết tại sao trong lòng cô ấy lại càng lo lắng cho Vân gia và Lam gia hơn.

Tần Ninh không bao giờ làm những việc mà hắn không chắc chắn.

Lần này hắn đã dám đến đây, lại dám giết người, điều đó cho thấy hắn không sợ đế quốc Vân Lam một chút nào.

Cho dù nơi đây là một trong mười đế quốc hàng đầu!

Trong mắt Tần Ninh dường như không có từ nào gọi là sợ hãi.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng, Tần Ninh bị Lam Vân Sam đả thương một kiếm là do hắn cố ý để mình bị thương.

Mục đích bây giờ đã rất rõ ràng, hắn muốn nhắm đến Vân Trung Lam Yên quả của đế quốc Vân Lam.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tới đây làm ba chuyện rất đơn giản, làm xong chúng ta liền trở về".

Tần Ninh cười nhẹ, rồi lại hỏi: “Đến quê hương của cô rồi, chúng ta sẽ sống ở đâu?”

"Vân Lam các đi, đó là quán rượu tốt nhất ở đây".

Vân Sương Nhi miễn cưỡng cười một tiếng nói.

Mong rằng Lam gia và phụ hoàng sẽ biết kiềm chế một chút, cũng đừng coi thường Tần Ninh bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!

Một nhóm bốn người đi đến Vân Lam các nhận phòng, Vân Sương Nhi xin Tần Ninh cho rời đi một chút, khi trở lại thành Vân Lam, cô ấy rất muốn trở về hoàng cung để gặp cha mẹ của mình.

Lúc này, Diệp Viên Viên đang châm một bình trà trong phòng, nhìn Tần Ninh.

"Sương Nhi sợ công tử làm chuyện gì bất lợi cho Vân gia và Lam gia...", Diệp Viên Viên do dự nói.

"Có gì phải lo lắng?"

Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ta tới không phải để giết người, thứ nhất, mười hai quả Vân Trung Lam Yên đó xem như là quà tạ lỗi vì ta đã bị đả thương".

"Thứ hai, Sương Nhi về sau đã là người của ta, ta không muốn đế quốc Vân Lam lại tiếp tục tới quấy nhiễu thêm lần nữa".

"Thứ ba chính là ông què. Kẻ nào phế chân của ông ta, thì ta sẽ phế lại chân của kẻ đó, bồi thường cho ông ta".

"Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà đế quốc Vân Lam cũng không làm được, thì ta cũng không ngại đại khai sát giới!"

Tần Ninh thật sự không ngại làm chuyện đó.

Nếu không phải nhờ hắn, thì làm gì có đế quốc Vân Lam ngày hôm nay, hắn chẳng qua chỉ tới lấy vài quả Vân Trung Lam Yên thì đã sao.

Còn Vân Sương Nhi, cô ấy có thể ở bên cạnh của hắn, chuyện này chỉ sợ cả Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh khi biết được cũng sẽ kích động tới mức nhảy ra khỏi quan tài.

Mà Thiên Động Tiên, lại càng đơn giản hơn.

Dù sao ông ta cũng là hậu nhân của đồ tôn của hắn, ông ta bị kẻ khác phế một chân, nếu không gặp được hắn thì kiếp này xem như bỏ. Hắn đối với đồ đệ đồ tôn của mình vẫn luôn luôn bao bọc như thế.

Trong ba chuyện này, không có chuyện nào là thừa trong mắt hắn.

Diệp Viên Viên cũng không nhiều lời.

Vị chủ nhân này của nàng, người khác nhất định phải tôn kính hắn, nếu không thì người phải chịu đau khổ chính là bọn họ!

Vào lúc này, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung của đế quốc Vân Lam.

"Sương Nhi, con đã quay về!"

Trong thư phòng có một người đàn ông nho nhã mặc hoàng bào, nét mặt trông vô cùng vui sướng.

Người đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu!

Bên cạnh Vân Khánh Tiêu, có một người phụ nữ cũng đang rơi nước mắt vì hạnh phúc.

"Sương Nhi..."

"Phụ hoàng, mẫu hậu!"

Vân Sương Nhi quỳ lạy hai người.

"Đứng dậy, mau đứng dậy!"

Vân Khánh Tiêu nhìn cô công chúa mà mình yêu thương nhất, vui mừng khôn xiết.

"Bé ngoan, con gầy đi... hả?"

Ngay khi Vân Khánh Tiêu chạm vào cơ thể của Vân Sương Nhi, ông ta đột nhiên giật mình.

"Sao vậy ạ?"

“Sương Nhi, tu vi của con... cảnh giới Linh Hải tầng 9?”, Vân Khánh Tiêu vô cùng kinh ngạc.

Cái gì!

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng giật mình.

"Sương Nhi, tu vi của con..."

"Phụ hoàng, con gái vội vàng trở về, chính là muốn nói chuyện này với người!"

Vân Sương Nhi giờ phút này vội vàng mở miệng.

"Muội muội, muội muội, muội đã về rồi sao?"

Lại có tiếng nói vui mừng vang lên.

Bên ngoài thư phòng, có một thanh niên đang xông thẳng vào, nhìn Vân Sương Nhi, vui mừng không dứt.

"Thái tử điện hạ!"

Người này đầu đội vương miện, ánh mắt vô cùng linh lợi.

“Cái gì mà thái tử điện hạ, muội muội đi ra ngoài một chuyến, sao về lại trở nên lạnh nhạt với ta rồi?”, thanh niên kia bật cười ha hả, nhìn Vân Khánh Tiêu cúi đầu nói: “Tham kiến phụ hoàng!"

"Bình thân!"

Vân Khánh Tiêu nhìn người thanh niên trước mặt nói: "Vân Hiên, hôm nay con đã học xong hết chưa?"

"Khởi bẩm phụ hoàng, con đã học xong hết rồi!"

Vân Khánh Tiêu gật đầu nói: "Con thân là thái tử, tương lai sẽ là trụ cột của đế quốc Vân Lam".

"Nay con chỉ mới đột phá được cảnh giới Linh Luân tầng 5, so với tên nhóc Lam Vân Sam của Lam gia vẫn còn kém hơn rất nhiều, con cần phải cố gắng nhiều hơn!"

"Vâng thưa phụ hoàng!"

Vân Khánh Tiêu gật đầu, nhưng giữa đôi lông mày đã xuất hiện một tia lo lắng nhàn nhạt.

Vân gia và Lam gia đã cũng nhau thống trị đế quốc Vân Lam bao đời nay.

Vân gia thuộc hoàng thất, hiệu lệnh cả nước, còn Lam gia là phụ chính.

Nhưng những năm gần đây, Lam gia đã thay da đổi thịt rất nhiều.

Khi ông ta lên ngôi hoàng đế, ông ta đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 mới có thể vững vàng áp chế Lam gia, khiến cho Lam gia kiêng kỵ.

Nhưng một thái tử như Vân Hiên, bất luận là thiên phú hay thực lực đều không bằng đại công tử Lam gia, Lam Vân Sam.

Đây không phải là một chuyện tốt.

Chuyện này sẽ dẫn đến những nguy cơ vô cùng lớn.

"Phụ hoàng, Lam Vân Sam... đã chết rồi!"

Lời này vừa nói ra, khung cảnh ngay lập tức rơi vào im lặng.

"Sương Nhi, con đang nói bậy gì vậy!"

Vân Hiên sửng sốt nói: "Lam đại ca và Lam Thiên Bá thúc thúc cùng nhau ra ngoài làm mấy việc vặt, sẽ sớm trở về thôi, muội..."

"Bọn họ tới đế quốc Bắc Minh muốn đưa ta trở về, thế nhưng đều đã chết rồi!"

Vân Sương Nhi lớn tiếng nói.

"Con mau nói rõ ra đi!"

Vân Khánh Tiêu khẽ run lên.

Ngay sau đó, bên trong thư phòng, Vân Sương Nhi cẩn thận kể lại mọi chuyện...

Bên kia, Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên rời khỏi Vân Lam các, đi loanh quanh dạo chơi.

“Công tử, ta nghe nói học viện Vân Lam của đế quốc Vân Lam được xây dựng rất phong cách. Sao chúng ta không đi xem một chút?”, Diệp Viên Viên lúc này mới đề nghị.

Mặc dù Diệp Viên Viên có tính cách lạnh lùng, bình thường ít khi nói chuyện, nhưng có lúc nàng cũng nói rất nhiều.

Dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, sau khi rời khỏi đế quốc Bắc Minh, nhìn thấy những phong tục kỳ lạ của đế quốc Vân Lam, tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn một chút, cho nên liền nói nhiều hơn.







Ba bóng người xuất hiện bên ngoài học viện Vân Lam, nhìn cánh cổng nguy nga cao vút, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nét kiến trúc độc đáo, khí thế toát ra vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.



"Đứng lại đứng lại!"



Ba người vừa muốn đi qua cổng, thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK