Lý Huyền Đạo ngớ người.
"Làm gì mà vội mà vàng!"
Tần Ninh mỉm cười: "Ngoài thân xác Thanh Tiêu Đại Đế ra, nơi này có thể còn cất giấu đồ vật của bốn vị Thánh Đế và bốn vị Thánh Đế viên mãn còn lại cơ mà, cơ duyên lớn lắm đấy, cứ từ từ thôi".
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo ngồi xuống rồi cười trừ với Tần Ninh, đáp: "Đồ nhi sốt ruột quá".
"Trước giờ ngươi luôn điềm tĩnh như Thanh Vân mà, không nên gặp phải chuyện lớn là cuống cuồng cả lên như vậy".
Tần Ninh dặn dò: "Ta đoán lần này di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế xuất hiện không đơn giản vậy đâu, nhiều khả năng Ma tộc sẽ nhúng tay, cho nên... không những Huyết tông, Tu La điện và U Minh cốc có thù oán với ta mà kể cả Ma tộc cũng có thể sẽ làm gì đó".
"Chưa kể đến giờ vẫn chưa biết thế lực nào trong thập đại thánh vực đang câu kết với Ma tộc đây..."
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyền Đạo, cười nói: "Trước khi khôi phục thực lực, sư tôn phải trông cậy vào ngươi rồi".
"Sư tôn yên tâm, có đồ nhi ở đây, đồ nhi quyết không để bọn vô liêm sỉ kia làm sư tôn bị thương nửa phần".
Lúc này, Tần Ninh đọc hết một lượt những trang còn lại của quyển trục, đồng thời khen ngợi: "Thanh Tiêu Đại Đế này giỏi thật".
Lý Huyền Đạo biết rằng người này được sư tôn năm lần bảy lượt khen ngợi hẳn là tài hoa lắm.
"Chuẩn bị xuất phát thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Không phải tất cả những Thánh Đế kia đều chết tại thiên cung Thanh Đế này, tìm được chừng nào hay chừng đó".
"Vâng".
Đi ra ngoài đại điện, mấy người phát hiện một số thánh đan, thánh khí còn bảo tồn đến nay bèn mang đi.
Họ xuống núi, tiếp tục đi sâu vào trong.
Dọc đường đi qua tất cả ngọn núi, lầu các và cung điện lớn nhỏ, có lúc thu hoạch được có lúc không.
Lý Huyền Đạo cũng nhận được tin báo người của các thế lực lớn đã vào thành Thanh Đế và đang bắt đầu tiến sâu hơn.