Rầm... đúng lúc này, một tiếng rầm bỗng vang lên.
Một bóng người ngã sầm xuống giữa hai thầy trò, cơ thể chạm mạnh vào mặt đất, làm bụi bay tung tóe.
Nhìn kỹ thì thấy người nọ mặt một chiếc váy bó sát, trên người còn vương vết máu chưa khô, khóe miệng chảy ra máu tươi, đây rõ ràng là một cô gái.
"Cứu... cứu ta...", cô gái đó ngã xuống rồi ngất đi.
Lúc này, Thạch Cảm Đương ném vò rượu trên tay xuống, ngẩn ngơ nhìn về phía Tần Ninh.
"Sư tôn... người... người cô đơn lắm à?"
"Hả?"
Tần Ninh nhìn vào Thạch Cảm Đương.
"Người không cô đơn thì người đàn để phụ nữ tìm tới làm gì?"
"..."
Nữ tử nằm trên đất, váy dài xuất hiện mấy chỗ hư hại, lộ ra phong cảnh xinh đẹp bên trong, cô ấy ngã nhào trên đất, nhưng dáng người rất đẹp.
Trên mặt cô ấy có tia máu, có cảm giác đẹp thê lương, khiến người khác thương tiếc.
Thạch Cảm Đương không đùa nữa, đỡ nữ tử dậy.
“Sư tôn, còn chưa chết!”
Thạch Cảm Đương ngây ngẩn nói: “Có cứu không ạ?”
Tần Ninh vươn tay đặt lên mạch của nữ tử, từng tia thánh khí tiến vào người cô ấy, cẩn thận thăm dò.
“Không cần chúng ta cứu, nàng bị nội thương, đã ăn thánh đan rồi, đang từ từ hồi phục, nhưng cần thời gian!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Thạch Cảm Đương đỡ nữ tử kia dậy, để cô ấy tựa vào khố đá, vén tóc cô ấy ra.
“Ngươi làm gì đấy?”
Nhìn thấy Thạch Cảm Đương tỉ mỉ như thế, Tần Ninh không nhịn được mà nói.
“Con xem có đẹp không, lỡ như nàng tuyệt sắc giống Diệp Viên Viên sư mẫu và Cốc Tân Nguyệt sư mẫu, mà sau này lại thành sư mẫu của con, thì giờ con khách khí chút”.
“Nếu như không đẹp thì con cũng không cần dè dặt như vậy”.
Nghe thế, Tần Ninh không nhịn được mà cười khổ.
Thằng nhóc này, xem mình là ai thế chứ?
“Sư tôn!”
“Hả?”
“Nữ nhân này là đệ tử của Đại Nhật sơn!”
Thạch Cảm Đương lơ lên một tấm lệnh bài, nói: “Hình như là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn”.
Trên tấm lệnh bài có khắc ký hiệu của Đại Nhật Sơn, ở mặt sau có khắc con dấu tinh anh, và một cái tên.
“Tề Thải Nguyệt!”
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Người thật là đẹp, y như ngọc, xinh đẹp thanh tú, cái tên này quá tục”.
“Dung mạo được chín phần, cái tên được sáu phần, sư tôn coi thường”.
Nghe đến đây, Tần Ninh sầm mặt lại.
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên.
Khoảng bảy tám người cùng hạ xuống, vây quanh Tần Ninh.
Trong tám người ấy, đi đầu là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, một mắt mang chụp mắt, là người một mắt.
Khí tức trên người nam nhân đó vô cùng mạnh mẽ, trang nghiêm như một vị cường giả Địa Thánh.
Nhìn thấy Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, còn cả nữ tử kia nữa, Độc Nhãn Long hơi sững sờ.
Hai thanh niên này rõ ràng là biết Tề Thải Nguyệt bị đuổi giết, nhưng lại được cô ấy, nhìn thấy bọn họ, không tránh cũng không chạy.
Nam nhân chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Củng, hai vị huynh đệ có thấy một nữ tử bị thương không?”
“Tám người bọn ta đang đuổi giết nữ tử này”.
Nghe vậy, Tần Ninh ngẩn người, Thạch Cảm Đương cũng bối rối.
“Ngươi… Hai mắt mù cả sao?”
Thạch Cảm Đương không nhịn được mà nói.
Ở bên cạnh hắn ta không phải là một cô gái bị thương sao?
Ánh mắt Độc Nhãn Long có chút dè dặt.
“Nếu hai vị gặp được, xin hãy giao lại cho chúng ta”.
Lâm Củng nghiêm túc nói: “Bọn ta đuổi giết nữ tử này đã hơn nửa tháng, thiệt hại tính mạng mấy huynh đệ..”
“Giao cho ngươi, ngươi… Nằm mơ!”