"Cuộc tranh tài trong vực... Cuộc thi nhảm nhí thế mà còn kéo dài đến bây giờ sao..."
Advertisement
Nói chung thế giới của võ giả chỉ có thế.
Các thế lực tranh chấp nhau.
Truy tìm kho báu.
Advertisement
Thiên kiêu các phe so tài với nhau.
Đến bao giờ mới hết!
Tần Ninh đi nhiều biết nhiều nên ngộ ra được điều này.
Nhưng như đã nói, tu võ mà chỉ động khẩu không động thủ thì cũng khá là chán.
Đến Đại Thần Tôn trong một năm, Thánh Phi Vũ đánh giá mình thế à?
Tần Ninh lắc đầu, xoay người trở về đại điện.
Hắn bế quan tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển liên tù tì hai mươi mốt ngày, chưa gặp Thời Thanh Trúc được lần nào.
"Tiểu Trúc Trúc, phu quân tới đây!"
"Phu quân có cả một kho trữ tinh hoa đất trời hai mươi mốt ngày đây, tặng cho nàng này!"
"Ai cần!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"..."
Đêm xuân triền miên.
Ngập tràn khoái lạc.
Tần Ninh thấy linh hồn mình sắp thăng hoa tới nơi.
Đồng thời cảm thán nhờ mình chăm chỉ cày cấy mà vóc dáng của Thời Thanh Trúc càng lúc càng quyến rũ.
Hắn muốn mấy ngày tới sẽ cắm mặt vào lồng ngực của giai nhân, giải phóng con ngựa hoang dã trong mình ra nhưng hôm sau đã bị tỉnh giấc vì tiếng ồn ào bên ngoài.
"Từ Hữu Tài, ngươi chướng mắt chết đi được, trước đây ngươi có phiền thế đâu!"
"Cảnh Hoành, bộ ngươi tưởng mình vừa mắt lão tử chắc?"
Trên núi của Tần Ninh, Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Lý Vân Tiêu im lặng đứng một bên nhìn, không dám chen miệng.
Hai đệ tử tinh anh cãi nhau chí chóe, đệ tử ngoại môn như hắn ta mà chen miệng, người ta tát cho phát là xong đời.
"Chuyện gì mà ồn ào thế?"
Tần Ninh mặt quạu vừa ra ngoài cung điện vừa sửa sang áo quần.
Sáng sớm là lúc vạn vật tỉnh giấc, mấy tên này không biết bao nhiêu tinh hoa cả một ngày dồn hết vào buổi sáng hả?