Một nhóm sáu người đi sâu vào bên trong hòn đảo.
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.
Hải đảo! Không chỉ có một hòn! Giờ phút này, trên một hải đảo khác, hơn một trăm thân ảnh lần lượt tấp vào bờ.
“Tất cả phấn chấn lên!”
Môt người đàn ông dẫn đầu có dáng người gầy gò, hai mắt lõm sâu, tròng mắt hiện rõ tia máu, giọng nói lạnh lùng.
“Chuyện lần này là một việc vô cùng quan trọng, nếu ai dám lơ là làm hỏng việc, hỏng kế hoạch vậy thì cứ chuẩn bị chịu chết đi!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều đứng thẳng lưng, điều hòa khí tức, yên lặng gật đầu.
“Mọi người chia nhau ra làm việc, mau đi tìm chỗ thánh chỉ”.
Người đàn ông trung niên lại nói.
Mọi người lần lượt tản ra.
Năm bóng dáng lúc này đứng vững ở bên bờ biển, nhìn về phía trước.
“Lệ huynh có hơi nghiêm khắc quá rồi”. Một người đàn ông mập mạp cười nói: “Chuyện lần này kế hoạch kín đáo, các bên khác không biết, Thiên Đế các của chúng ta chiếm giữ thiên cơ, không cần phải quá lo lắng!”
“Ứng Tường phó các chủ!”
Lệ Diệt Thiên từ tốn nói: “Lần này là đích thân các chủ tự mình hạ lệnh, năm người chúng ta cùng đi đến đây có thể thấy được các chủ rất xem trọng việc này!”
“Nếu như chúng ta làm hỏng chuyện không được việc, chỉ sợ…không tiện bàn giao”.
Nghe đến lời này, người mập mạp kia khẽ nhíu mày, cười nói: “Cũng đúng!”
Thiên Đế các! Thập đại phó các chủ!
Kha Cảnh! Hùng Viêm! Trong trận chiến cướp đoạt ở Tru Ma Cốc ở Thiên Ngoại Sơn đã bị giết.
Mười phó các chủ lớn bây giờ chỉ còn lại tám người.
Mà lần này.
Các chủ đích thân hạ lệnh, ngũ đại phó các chủ dẫn người đi đến biển Thiên Ngoại.
Để nghênh đón thánh chỉ kia! Thánh chỉ! Thánh chỉ này cũng không phải thánh chỉ thông thường mà các đế vương ban bố.
Mà là chỉ ý của Thánh Nhân! Mà bên trong thánh chỉ rốt cuộc nói về cái gì thì bọn họ cũng không biết.
Chỉ có tìm được thì mới có thể biết được.
Các chủ đích thân hạ lệnh cho năm vị phó các chủ xuất trận, có thể thấy được tầm quan trọng của chuyện này.
Tứ các chủ Võ Ly Thiên! Ngũ các chủ Ứng Tường! Lục các chủ Lệ Diệt Thiên! Thất các chủ Hình Thiên Phạt! Bát các chủ Địch Dung! Năm vị phó các chủ là Thiên Nhân đứng đầu, cảnh giới Bán Vương cũng có.
“Hải đảo Thiên Ngoại tổng cộng có mười hòn!”
“Tìm từng hòn đảo một quả thật khá phiền phức đấy!”
Bát các chủ Địch Dung mặt không cảm xúc, từ tốn nói: “Năm người chúng ta mỗi người phụ trách hai hòn đảo, thế nào?”
“Ừm!”
Mấy người đều gật đầu.
Tứ các chủ Võ Ly Thiên bây giờ chậm rãi nói: “Các vị, nếu như gặp Tần Ninh thì không được xúc động, tên này có thể giết chết Vương Giả không thể khinh thường được”.
“Tên kia dựa vào hai vương khí lớn giết chết Vương Giả, không thể coi là bản lĩnh của hắn được”.
“Nhưng mà tên này, các chủ đã đích thân dặn dò tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như gặp hắn ta thì phải tránh xa!”
“Lần này là tìm thánh chỉ, mang được tâm ý của Thánh Nhân về mới là chuyện quan trọng nhất!”
“Được!”
Mấy thân ảnh lần lượt tản ra.
Đám người của Thiên Đế các cũng biến mất ở bên bờ biển… không chỉ như vậy.
Khi nhóm người Tần Ninh lên đảo, võ giả của các bên khác cũng lần lượt xuất hiện.
Nằm trọn trong vùng biển lặng yên, diện tích vô cùng rộng lớn.
Mọi người cũng không biết hải đảo này rốt cuộc rộng bao nhiêu mậu.
Nhưng nếu ở khoảng cách vạn trượng trên cao nhìn xuống.
Có thể thấy được chín hòn đảo giống như các ngôi sao vây quanh vầng trăng, bảo vệ một hòn đảo ở chính giữa.
Mười hòn đảo nếu như không có kẽ hở nối tiếp nhau thì sẽ giống như đại lục Cửu U mênh mông.
Mười hòn đảo lẻ loi lênh đênh trong vùng biển.
Mà giờ phút này, trên hải đảo lần lượt xuất hiện thân ảnh đáp xuống.
Hàng ngàn hàng vạn võ giả đến từ các phe khác nhau nhao nhao du ngoạn.
Trên hải đảo Thiên Ngoại, khung cảnh yên tĩnh không một tiếng động vào giờ phút này dần náo nhiệt hẳn lên…
“Oa…”. Giờ phút này, nhóm người Tần Ninh đang đi sâu vào trong rừng.
Thạch Cảm Đương kinh hô: “Sư phụ, những thứ này là… quả Vạn Linh sao?”
“Có thể trợ giúp võ giả linh cảnh Niết Bàn mở ra âm khư, ngưng tụ dương hải!”
Thạch Cảm Đương lúc này vô cùng kinh ngạc.
Quả Vạn Linh! Hiếm thấy a.
Thế nhưng ở chỗ này lại giống như một vườn trái cây chiếm một diện tích lớn.