Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có đi hay không?"





"Đi..."





Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo ỉu xìu nói.





Không đi không được!





Chủ nhân hình như đang thật sự tức giận...





Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng đứng trên vai Tần Ninh.





"Thiên Phong Quần, La Kình, nói cho đám kia là ta đi tới Yến Châu xử lý một vài chuyện".





"Có lẽ khi chúng chưa xuất quan thì ta đã về rồi".





Vào lúc này, Thiên Phong Quần cùng La Kình khom người gật đầu thưa vâng.





"Đi thôi, cụ thể ra sao thì dọc đường nói tiếp".





"Ừm!"





Nguyên Hoàng cung tăng tốc đi về phía trước.





Tần Ninh nhíu mày nói: "Chó con, kéo cho nó đi nhanh lên".





"Sao cơ?"





"Ngươi tưởng là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy à? Giả vờ không biết ta là được à? Lần này cần ngươi xuất lực, đừng có lười".





Phệ Thiên Giảo rụt cổ lại, thầm nói: "Ta vốn đã không biết ngươi, nể mặt ngươi nấu cơm cho ta nên mới kéo đi đấy..."





Thân thể Phệ Thiên Giảo khuếch trương ra độ cao ba trượng, tứ chi tráng kiện, bộ lông xám trắng lộ ra tư thế oai hùng tiêu sái.





"Ngao... Ngao ngao ngao... Bản đại gia mở đường, ai không phận sự thì tránh ra!"





Vốn dĩ là một tư thế hiên ngang, bây giờ rống lên lại có cảm giác... ngu ngơ!





Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: "Đây là..."





"Phệ Thiên Giảo năm đó ta thu nhận, giờ cố ý giả vờ không nhận ta, sớm muốn gì cũng phải đánh một trận cho biết mùi".





"Vậy đây thì sao?"





Vân Sương Nhi chỉ Xích Vũ Thiên Phong Điêu.





"Tiểu Phong Phong, cũng là năm đó ta cứu, ta khá là yêu thích..."





Xích Vũ Thiên Phong Điêu nghe vậy thì xòe hai cánh, hạ xuống bên vai Vân Sương Nhi, thân mật cọ xát Vân Sương Nhi.





Tần Ninh nói: "Nàng nói tiếp đi!"





Vân Sương Nhi gật đầu, nói: "Tiên Nhân tới gần nơi giao nhau giữa Thanh Châu cùng Yến Châu thì bị chúng ta phát hiện, ban đầu là Thanh Vân tự mình đi đón, kết quả lại quay về với toàn vết thương".





"Nghe nói là Yến gia của Yến Châu!"





Yến Châu cũng là một trong ngũ đại châu nổi danh nhất thánh vực Thiên Hồng.





Yến gia giống như thánh quốc Đại Tề của Tề Châu, Diệp tộc của Diệp Châu, cực kỳ mạnh mẽ.





"Có thể tra ra là nhánh nào của Yến gia không?"





Vân Sương Nhi lắc đầu nói: "Chỉ biết kẻ cướp đi là một thanh niên tên Yến Bắc Phong, còn trẻ mà đã là Thiên Thánh tam phẩm, rất mạnh mẽ!"





"Có lẽ là đệ tử nòng cốt của nhánh nào đó trong Yến gia, Cửu Anh đã đưa nhóm Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương một mực đuổi theo nhưng luôn đến chậm một bước".





"Thật ra, cho dù có đuổi kịp thì e là cũng không xử lý được, những người kia có không ít Thiên Thánh..."





Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi mỉm cười, nắm chặt tay Vân Sương Nhi, cười nói: "Không sợ".





"Dám đoạt cả người phụ nữ của đệ tử Tần Ninh ta, đúng là chán sống!"





Tần Ninh ôn hòa cười nói: "Yến gia? Là cái đếch gì đâu!"





Nghe đến lời này, Vân Sương Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra.











Bất luận khi nào, có Tần Ninh ở cạnh thì nội tâm cô ấy cũng thấy an ổn không ít.





"Đến Địa Thánh thất phách rồi sao?"





"Vâng!"





Tần Ninh gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK