Hắn vừa thốt ra lời ấy, Nguyên Thanh Hạm ngơ ngẩn, nhanh chóng đáp lại: "Dù sao đi nữa, ta cảm giác được không phải là ngươi".
Tần Ninh chỉ mỉm cười.
Hình như nhờ vào những lời nói đầy thiện chí của Tần Ninh, mà lần này Nguyên Thanh Hạm không còn ngại ngùng nữa, nàng ta bắn đầu tán gẫu với Tần Ninh.
Tần Ninh chỉ tùy tiện phụ họa vài câu.
Mãi đến bây giờ, Nguyên Thanh Hạm mới phát hiện, quả thật là Tần Ninh không có suy nghĩ xấu xa gì với nàng ta.
Trong lòng nàng ta vừa vui vẻ lại vừa mất mát.
Lẽ nào mình không có sức quyến rũ hay sao?
Buổi châm cứu kết thúc, Nguyên Thanh Hạm mặc quần áo vào, Tần Ninh bước ra khỏi phòng, đứng đợi ở ngoài cửa.
Lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ngoài đình viện.
Trong hoa viên, hình như Ly Tâm Lăng đang tu luyện Ly Tâm quyết, từng tia thánh lực dần hướng về bên kia.
Tần Ninh vừa nghĩ thế, nhìn vào Nguyên Thanh Hạm đang đứng ngoài cửa.
"Hiện tại cảnh giới của ngươi là Hư Thánh tầng mười, đổi thánh quyết tu luyện quả là ý kiến không tồi, nhưng mà vẫn cần phải mài dũa thêm".
"Ở chỗ ta có một người mới thăng cấp thành Thánh Nhân, căn cơ vẫn chưa ổn định, nếu cả hai đấu giao lưu với nhau có lẽ khá hợp lý".
Nghe vậy, trong mắt Nguyên Thanh Hạm đầy sự bất ngờ.
Một vị Thánh Nhân sao! Từ khi nào bên cạnh Tần Ninh có một vị Thánh Nhân thế?
Sao tình báo của Nguyên gia lại không có tin gì vậy!
"Ai thế?"
Tần Ninh chỉ tay vào Ly Tâm Lăng đang ở trong hoa viên cách đó không xa.
Hai người cùng đi vào trong hoa viên.
"Tần công tử".
Ly Tâm Lăng cúi chào một cách kính trọng.
"Ly Tâm Lăng, ngươi vừa mới tới cảnh giới Thánh Nhân, một hồn vẫn chưa ổn định, Nguyên Thanh Hạm ở cảnh giới Hư Thánh tầng mười, hai người luyện tập với nhau, vừa có thể giúp Nguyên Thanh Hạm lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, vừa giúp ngươi củng cố một hồn".
Ly Tâm Lăng nhìn vào Nguyên Thanh Hạm.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm kinh ngạc thốt lên: "Thực lực của ngươi ở cảnh giới Thánh Nhân thật sao?"
Ly Tâm Lăng gật đầu.
Nguyên Thanh Hạm ngơ ngác đứng nhìn.
Sao lại như thế! Ly Tâm Lăng là Hóa Thánh tầng năm thôi mà, Nguyên gia đã điều tra ra việc đó từ lâu rồi! Sao bây giờ lại là cảnh giới Thánh Nhân vậy?
Tần Ninh nhìn Nguyên Thanh Hạm, nói: "Thấy sao?"
"Được!"
Nguyên Thanh Hạm không hề do dự.
Nàng ta rất vui khi được giao đấu với Thánh Nhân.
Điều quan trọng nhất là có thể lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, biết được sự chênh lệch giữa mình với Thánh Nhân ra sao! Lúc này, trong đáy mắt Ly Tâm Lăng ẩn chứa sự khát vọng.
Đúng vậy, cậu ta cũng rất mong đợi.
Tuy nói cậu ta là Thánh Nhân, đã ngưng tụ được một hồn, thế nhưng theo cảnh giới tăng cao, điều đó khiến cậu ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Bình thường cậu ta không có cơ hội giao đấu với Thánh Nhân.
Hơn nữa, dẫu có cơ hội thì Thánh Nhân cũng rất mạnh.
Giao đấu với Hư Thánh tầng mười rất có lợi.
Lúc này, Tần Ninh quan sát xung quanh.
"Cho các ngươi chọn một khu trong sân đấy!"
Tần Ninh vừa dứt lời, dẫn hai người đi vào sau hoa viên, ở nơi đó có một võ đài, rộng khoảng trăm mét, đủ phạm vi để thi triển các chiêu thức.
Ly Tâm Lăng không kìm lòng bèn nói: "Tần công tử, nếu như ra ta hết sức thì e là phủ Ly Tâm này sẽ chịu không nổi mất".
"Ngươi đề cao bản thân mình quá rồi đấy".
Tần Ninh nói xong, đi đến chỗ võ đài.
Từng đường trận văn dần xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, ngưng tụ xung quanh võ đài.
Bốn phía xung quanh võ đài dần xuất hiện từng vầng sáng lập lờ, cảnh tượng xung quanh hai người họ cũng dần dần thay đổi.
Võ đài rộng khoảng chừng một trăm mét giờ bỗng mở rộng ra gấp bội.