Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vân Triết bây giờ vô cùng khách sáo.





Thực tế không ta không thể không khách sáo.





Chỉ so về mặt tu vi thì Quế Nhất Luân cũng chẳng thua kém ông ta là bao, nhưng kết hợp với Hoàng thể vậy thì sẽ mạnh hơn ông ta.






Quế Nhất Luân như vẫn chưa nghe thấy, vẫn trêu đùa với các cô gái ở bên cạnh.





Sắc mặt của Lưu Vân Triết lúc này rất khó coi.





Ông ta thân là các chủ của Lưu Diễm các, là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển.





Quế Nhất Luân cho dù có coi thường ông ta thì dẫu sao ông ta cũng là các chủ của một các, miệt thị ông ta như vậy thì thật sự khinh người quá đáng.








“Quế công tử!”





Lưu Vân Triết lặp lại nói: “Không biết lần này Quế công tử đến đây là có chuyện gì?”





“Ta không điếc!”





Quế Nhất Luân lúc này nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như suối trong, rất êm tai.





Quế Nhất Luân trừng mắt, nhìn xuống phía dưới chậm rãi nói: “Thần Phong tông và Lang Vương tông bị các ngươi đánh tổn thương nguyên khí nặng nề, linh thạch, linh đan hiếu kính cho ta mỗi năm bây giờ thu thập không đủ!”





“Lỗ hổng này Lưu Diễm các của ngươi phải bù vào!”





Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết vô cùng khó coi.





Quế Nhất Luân nói đến hiếu kính, số máu mà mỗi năm Thần Phong tông và Lang Vương tông chảy ra đều là một số lượng máu lớn.





Bây giờ bắt Lưu Diễm các bù vào?





Ấm ức!





Rất ấm ức!





Thế nhưng Lưu Vân Triết lại không thể phản kháng.





Thiên Ngoại Thiên quá mạnh mẽ!





Cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở bên trong Lưu Diễm các chỉ có một mình ông ta.





Nhưng cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển ở Thiên Ngoại Thiên lại là cả một đống.





So sánh nội tại hoàn toàn không cùng đẳng cấp.





“Lần này Lưu Diễm các đại chiến bị tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn không thể lấy ra được, mong Quế công tử có thể thư thả thêm chút ít thời gian...”





“Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến ta?”





Quế Nhất Luân cười nhạt một tiếng nói: “Thứ mà ta muốn lại bởi vì ông mà bị chậm trễ, giờ ông còn bắt ta đợi sao?”





“Lưu Vân Triết, ông tưởng rằng ông có mặt mũi này sao?”





Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vân Triết cực kỳ khó coi.





Không sai, ông ta căn bản chẳng có mặt mũi lớn đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK