Diệp Viên Viên sửng sốt.
Cốc Tân Nguyệt ngày trước cũng đã kể về Tần Ninh cho nàng.
Nhưng điều này vẫn chưa nói.
“Khụ khụ…”, Tần Ninh ho khan một cái, hắn nói: “Ngoại trừ mẹ ruột của ta… ta còn có tám người mẹ…”
Tám vị! Nói như vậy, phụ thân của Tần Ninh có tám vị phu nhân?
Hai cô gái sửng sốt nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy quan sát.
“Sao nhìn ta như vậy?”
Tần Ninh nhất thời nói: “Đó là phụ thân ta, cũng không phải là ta!”
“Bây giờ không phải ta chỉ có hai người các nàng sao?”
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đáp lại cười ha ha! Tin lời chàng mới lạ!
“Tóm lại đường phải đi từng bước, hai người các nàng khởi điểm cao, lối đi rộng, so với người thường thì càng dễ dàng hơn, nhưng cũng vì vậy hạn mức cao nhất càng cao thì chặng đường càng dài, vậy thì dài hơn!”
“Nhưng ta ở đây, tương lai các nàng nhất định là nữ đế và nữ thần uy chấn vạn giới!”
Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt liếc Tần Ninh một cái.
Ngoài miệng không nói gì.
Nhưng trong lòng thì biết.
Nếu muốn xứng đôi với Tần Ninh, vậy thì phải leo lên đỉnh vạn giới! Dù sao Tần Ninh cũng sẽ không dừng lại một chỗ, đình trệ không tiến.
Lúc này đám người Thiên Đế các lần lượt được giải quyết.
Lâm Ngữ Thành dù sao cũng là cảnh giới Bán Vương, mấy Thiên Nhân cấp bậc lục bộ, ngũ bộ, tứ bộ kia đối với ông ta mà nói, không tính là phiền toái.
Trong cơn bão, máu tanh vô cùng.
Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Đã giải quyết xong, Tần công tử!”
Hai người về phía Tần Ninh, khách sáo nói.
Tần Ninh gật đầu một cái.
Ba người Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch và Thạch Cảm Đương lúc này cũng đi tới.
Ba vị Thiên Nhân nhất bộ! Lúc này khí tức của ba người cũng phát sinh biến hóa cực lớn.
“Không tệ!”
Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Cảnh giới Thiên Nhân chặng đường lận đận, bây giờ mở ra linh thức, không gấp gáp tăng lên, ổn định là chính!”
“Nơi đây ngược lại không ít nguy hiểm, với các ngươi mà nói cũng là cơ hội!”
Ba người đều gật đầu.
“Nhàn Ngư, mắt vãng sinh của ngươi có thể chuẩn bị mở ấn thứ sáu, ta định có cơ hội sẽ giúp ngươi mở ấn thứ sáu, ấn thứ bảy!”
“Ích lợi chính là tiếp theo ngươi tấn thăng sẽ càng trót lọt, đương nhiên tiền đề là ngươi phải chịu đựng được”.
Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Thạch Cảm Đương lúc này mặt đầy hâm mộ.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên cũng tốt, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch cũng được.
Vậy thì thật sự là thiên tài.
Hắn ta thì quá bình thường.
Dựa vào nghị lực đi đến bước ngày hôm nay.
So sánh thì nghị lực đúng là có thể mang lại cho người ta tiến bộ cực lớn, nhưng so với những thiên tài thì quả thật không đủ nhìn.
“Sao vậy?”
Tần Ninh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hắn cười nói: “Không tự tin?”
“Đâu có…”, Thạch Cảm Đương toét miệng cười một tiếng nói: “Cho dù con kém đi nữa thì cũng lợi hại hơn Tiên Hàm, Tiên Hàm có thể xưng Vương, con cũng có thể!”
“Mẹ kiếp!”
Tần Ninh đánh ra một cái tát bốp một tiếng, Thạch Cảm Đương không sao, nhưng thân ảnh Tần Ninh lảo đảo.
“Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương nhất thời ngẩn người.
Tần Ninh hình như bị thương rất nặng?
“Ngươi là đồ đệ của Tần Ninh ta, đồ đệ ta thu nhận chưa từng có ai là người bình thường!”
“Cuộc đời này ngươi và Lý Nhàn Ngư là đồ đệ của ta, Thẩm Văn Hiên ngươi nhớ chứ? Ban đầu ta thu nhận hắn phần nhiều là ta nhớ đến một vị cố nhân, cũng không phải là chân chính muốn đào tạo bên cạnh”.
“Các ngươi thì khác!”
“Mắt vãng sinh của Lý Nhàn Ngư rất lợi hại, nhưng nếu không cố gắng thì vẫn bị ngươi vượt mặt như thường!”
“Đồ đệ của Tần Ninh ta ắt sẽ là người hùng!”
Thạch Cảm Đương ngẩn người, toét miệng cười nói: “Con biết, sư phụ”.
“Biết cái đầu ngươi!”