Đây là điều mà người ngoài không thể phòng ngự.
Vân Sương Nhi bước ra rồi chém một kiếm.
Keng...
Trong giây lát, chân của Yến Lạc chạm xuống đất, mặt đất nứt ra, còn lòng bàn tay hắn ta thì rách những vết máu.
“Muốn chết!”
Yến Lạc giận dữ, lập tức vung kiếm.
Vân Sương Nhi cười giễu, cũng xông tới.
Oanh...
Mà lúc này, một tiếng rung động vang lên.
Đột nhiên có một thân ảnh xông tới, một kiếm chém về phía ngực Vân Sương Nhi.
Phập...
Máu tươi chảy ra, phập một tiếng, tốc độ của kiếm đó quá nhanh, Vân Sương Nhi không phản ứng kịp, kiếm đã chạm đến ngực.
Chỉ là đầu kiếm kia ban đầu hướng về tim nhưng dã lệch một chút, đâm vào bả vai Vân Sương Nhi.
Nhưng công kích của Vân Sương Nhi lúc này cũng bị cắt đứt.
Yến Lạc thấy thế thì không chút lưu tình mà vung kiếm ra.
“Các ngươi thật sự coi ta chỉ để trưng sao?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, tốc độ vụt lóe, lao ra, kiếm dương xuất hiện, phi thẳng đến chỗ Yến Lạc.
Đối diện với công kích của Tần Ninh, Yến Lạc không dám đối cứng mà lui về sau.
Tần Ninh ôm Vân Sương Nhi trong lòng, lui lại mấy bước.
“Sao rồi?”
“Ta không sao!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi trắng bệch, lắc đầu.
“Cô ngốc, sao lại không sao cho được?”, Tần Ninh nhìn bả vai chảy máu của Vân Sương Nhi, nói: “Kiếm này có độc!”
“Có độc?”
“Ngốc nghếch!”
Tần Ninh gõ nhẹ tránh của Vân Sương Nhi, nhìn Thánh Thiên Viêm: “Chú ý kỹ tới Sương Nhi, để ta giải quyết mấy tên này xong thì giải độc cho Sương Nhi sau”.
Thánh Thiên Viêm lập tức gật đầu.
Rồi cẩn thận đỡ lấy Vân Sương Nhi.