“Ta không tin!”
Lúc này, tóc của Tần Ninh bay tán loạn, quần áo trên người cũng lay động.
“Năm đó ta có thể làm được thì bây giờ cũng có thể!”
Tần Ninh vừa nói xong, cơ thể của lão Vệ bỗng run lên.
“Công tử... công tử không được... công tử, không được đâu!”, lão Vệ vội vàng hét lên: “Trước kia ngài vượt qua cảnh giới Hoá Thần, một thân thực lực đạt đến đỉnh cao, tuổi thọ hơn vạn năm, nhưng bây giờ ngài không phải như thế...”
“Muộn rồi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, hai tay chắp trước ngực, sáu ngón tay gập lại, bốn ngón tay dựng thẳng.
“Thuật Đại Tác Mệnh, mở!”
Một tiếng quát trầm thấp vang lên, sắc mặt của lão Vệ hoàn toàn kinh hãi.
“Ta dùng mạng của ta, giác quan thượng thiên, thiên hoàng, địa can, ngũ hành, thất nguyên, cửu quy, hợp nhất!”
“Thiêu đốt!”
Tần Ninh vừa nói xong, bỗng chốc sự sống bên trong cơ thể của hắn dần dần bị thiêu đốt.
Bề ngoài cơ thể của hắn không có bất cứ thay đổi bất thường gì, nhưng lục phủ ngũ tạng, cơ bắp kinh mạch bên trong cơ thể lúc này đang dần chậm lại.
Mái tóc đen lúc này đang dần chuyển sang màu bạc, sau đó biến thành màu trắng.
Ngay cả bản thân hắn là cảnh giới Thiên Võ thất biến, nắm giữ tuổi thọ ngàn năm, mà giờ phút này gần như bị thiêu đốt ngay lập tức.
Chớp mắt đã bạc đầu!
“Công tử, ngài sẽ chết mất...”, lão Vệ lúc này dập đầu liên tục, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Không một ai có thể hiểu rõ hơn ông ta rằng tại sao Tần Ninh lại cố chấp như thế.
Còn tôm cát nhỏ lúc này hoàn toàn sững sờ, nó đứng ngây tại chỗ, không biết phải làm như nào mới phải.
“Ta lấy ngàn năm tuổi thọ đổi mạng với trời!”
Tần Ninh vừa nói xong, ngay lập tức sự sống vô tận biến mất, một sức mạnh tang thương phảng phất đến từ hư không.
Tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, bao phủ cơ thể của Tần Ninh.
“Tiểu Mặc!”
Đúng lúc này, một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Bỗng chốc bên trong cây cổ thụ xuất hiện một vệt sáng lơ lửng, một bóng người chậm rãi đi ra.
Thân ảnh hư ảo đó không chân thật không chất, giống như một trận gió khẽ thổi qua cũng có thể biến mất.