Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Cảm Đương tuyệt đối không nói ngoa.





Trận chiến này, hắn ta tự mình chém giết nhất Đại Ma Đế Niết Bàn nhất trọng.





“Vậy thì cùng đi!”





Hai người lúc này không quan tâm ánh mắt đờ đẫn của mọi người mà vọt thẳng vào bên trong thông đạo, cũng không quan tâm có bị phục kích hay không.






Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này nhìn nhau.





Hai người lúc này đều là huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, xuống địa tâm chắc chắn phải chết.





Tiểu Ma Đế cùng Đại Ma Đế bên trong địa tâm đều gây uy hiếp với hai bọn họ.





Tuy nói lo lắng Tần Ninh có thể hai người còn không có mất lý trí.





“Công tử có thể gặp nguy hiểm không...”







“Chắc là không đâu...”, Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử trước giờ không làm chuyện mình không nắm chặc tình”.





“Nhưng lần này công tử cũng không nắm chắc đó!”





“...”





Trong lúc nhất thời, hai người cũng có chút lo lắng.





Bịch bịch...





Chỉ là hai người vừa mới nói xong, đột nhiên có hai tiếng bịch bịch vang lên.





Thạch Cảm Đương cùng lão Vũ mù phảng phất như bị người ném lên trên không rồi rơi xuống đất.





“Tam gia!”





“Thạch Cảm Đương!”





Thấy dáng vẻ hai người chật vật té ngã trên đất, mọi người vội vàng đi tới.





“Các ngươi làm sao lại... xuất hiện?”





Thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, Thạch Cảm Đương vỗ vỗ quần áo, ho khan nói: “Chúng ta suy nghĩ lại rồi, lỗ mãng vọt vào mà làm hỏng chuyện lớn của sư tôn thì sẽ khiến cho sư tôn nguy hiểm hơn”.





“Đúng!”





Lão Vũ mù cũng tỏ vẻ không sao, phủi quần áo và tiếp lời: “Chúng ta nên bảo vệ thông đạo rồi đợi tin tức, có lẽ là Ma tộc cố ý dụ chúng ta thì sao?”





Mọi người nghe vậy thì đều không đáp lại.





Vân Sương Nhi đột nhiên lẩm bẩm: “Nói cũng đúng, nhỡ đâu làm hỏng chuyện của công tử, không chừng sẽ càng phiền phức”.





Diệp Viên Viên ở bên cạnh nhìn Vân Sương Nhi, cảm thấy mệt tim!





Hai người này hiển nhiên là không thể vọt vào địa tâm, rõ ràng là bị địa tâm bài xích rồi bị bắn trở về.





Mới vừa rồi còn một bộ dạng Tần Ninh ở địa tâm không an toàn, nhất định phải đi giúp hắn.





Làm sao có thể thay đổi suy nghĩ trong nháy mắt như vậy?





Diệp Viên Viên lắc đầu, Sương Nhi... có hơi ngốc nghếch.





Lúc này mọi người cũng lắc đầu tản ra.





“Tiểu Thạch Đầu, ngươi nghĩ bọn họ có tin không?”, lão Vũ mù thấp giọng nói.





“Hẳn là tin đi?”, Thạch Cảm Đương có chút hồ nghi nói.





Lão Vũ mù vỗ quần áo, mắng: “Đáng chết, rốt cuộc là loại sức mạnh gì, ta vừa tiếp cận nơi đó thì liền cảm giác được một sức mạnh kinh sợ, ta chắc chắn rằng nếu tiến thêm một bước thì sẽ hẳn phải chết!”





“Có trời mới biết”.





Thạch Cảm Đương cũng hùng hổ đáp.





Sư tôn, cũng không phải là đồ nhi không giúp người đâu... mà là con không vào được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK