Mặc cho con rồng kia phun ra hỏa diễm cỡ nào.
Nhưng tấm gió bình phong vẫn y như cũ lù lù bất động.
Địch Dung giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
Dung Luyện Vạn Vật Quyết!
Là tinh hoa mà ông ta học tập cả đời, cũng là đại sát chiêu của ông ta.
Nhưng bây giờ lại bị Tần Ninh vẫy tay dùng tấm gió bình phong ngăn cản!
"Đế Lâm Thiên dùng những thủ đoạn này để đối phó ta thì vẫn không đủ đâu, bảo hắn ta tự mình ra tay đi!"
Tần Ninh cười nói: "Nếu không, sự chuẩn bị suốt nhiều năm như vậy của các ngươi có thể sẽ trở thành một giấc mộng đấy!"
Nói rồi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Tấm gió bình phong lúc này bỗng nhiên cuộn lại.
Con rồng dung nham kia cũng đã bị cuốn vào trong đó, giãy dụa muốn chạy trốn thế nhưng căn bản là chạy không thoát.
Tần Ninh nắm chặt một tay.
"Đi!"
Một câu rơi xuống.
Tấm gió bình phong cuốn vào con rồng, ầm một tiếng, trực tiếp ném ra.
Đông...
Tiếng ầm ầm lúc này vang lên.
Cơn lốc kia lôi cuốn lấy con rồng, trong nháy mắt xông tới cắn xé Địch Dung.
Oanh...
Sắc mặt Địch Dung tái mét, rút lui về sau.
Tần Ninh thao túng sát chiêu của ông ta để đối phó chính ông ta!
Gió có thể làm lửa bùng lên.
Thế nhưng gió cũng có thể dập lửa!
Cái tên này đang lợi dụng nhược điểm của ông ta hoàn toàn.
"Đáng chết!"
Địch Dung gầm thét, con rồng dung nham giãy dụa nhưng cũng không làm được chuyện gì.
"Diệt!"
Một tiếng quát lên.
Tần Ninh trực tiếp nện xuống một chưởng.
Cơn lốc kia mở ra một vết rách, con rồng há mồm nuốt Địch Dung vào.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Địch Dung chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày ông ta bị chính tuyệt kỹ của mình làm tổn thương.
Giờ phút này, Địch Dung tay cầm cái đỉnh lớn, không ngừng phản kháng.
Tần Ninh lại là hơi đỏ mặt, một tay đẩy ra.
Ông...
Gió lốc trong khoảnh khắc xông vào bên trong đám cơn lốc kia, xông ra phong nhãn.
Phốc phốc phốc...
Máu tươi nổ tung.
Một vị Bán Vương!
Hoàn toàn mất mạng!