Hạ Văn Đào hiển nhiên là nhằm vào Tần Ninh nên mới nói ra câu đó.
Nhưng Tần Ninh lại nói láo với dáng vẻ đàng hoàng, khiến người ta không khỏi bật cười.
Sắc mặt Hạ Văn Đào lúc này khó coi vô cùng.
“Hạ Văn Đào, xem ra cái tên này là nghé mới sinh không sợ hổ đấy, cứng đầu lắm”, một thanh niên ở bên cạnh Hạ Văn Đào nói.
“Nếu cứng đầu thì đánh cho mềm xem sao?”, một thanh niên khác cũng cười nói.
Sắc mặt Hạ Văn Đào lạnh lẽo.
“Đã vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”
Tần Ninh “xì” một tiếng.
Xem ra là dù đến đâu thì cũng đều nảy sinh tranh chấp nhỉ.
Có điều, về chuyện này, Tần Ninh chưa từng khiến bản thân mình phải uất ức.
Đành chịu thôi, cũng chỉ có cách để người khác uất ức vậy.
“Viên Viên!”
“Sương Nhi!”
Tần Ninh lui lại, nói: “Không cần nương tay, đáng đánh, tối nay công tử sẽ khen thưởng cả hai cô tận tình!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc đầu tràn chề ý chí, nhưng nghe đến câu sau thì đều lảo đảo, sắc mặt kỳ lạ.
“Chính mình đánh không lại, nên cho con gái đến chịu tội thay à?”
“Có vẻ ngươi hiểu lầm rồi”.
Tần Ninh cười đáp: “Chẳng qua là ta cho bọn họ cơ hội luyện tay mà thôi, nếu không, sao họ có tư cách làm tỳ nữ của ta chứ?”
Câu nói này nghe thật sự rất ngông cuồng và tự đại.
Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại coi như lẽ đương nhiên.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhất thời không biết nói gì.
Dường như bất kỳ rắc rối nào vào đến miệng Tần Ninh thì lại có thể giải quyết dễ dàng.
Diệp Viên Viên!
Vân Sương Nhi!
Cái tên này...
Hạ Văn Đào đã giận không kiềm được.
Hắn ta thân là đệ tử Thiên Thánh đường, thực lực mạnh mẽ hơn Đỗ Tiển một tầng, hiện giờ chính là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.
Trong Thiên Thánh đường, không quá mười người giỏi hơn hắn.
Lâu lắm rồi chưa có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
“Hùng Thừa!”
“Đường Châu Sơn!”
Hạ Văn Đào trầm giọng quát lên: “Ngăn lại hai đứa con gái cản trở này, tên nhãi kia, ta sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là người hắn không chọc nổi”.
“Yên tâm!”