Mỗi một câu nói của Tần Ninh đều như đang gõ vào trong lòng Ô Long Phong.
Thánh Vương sắp thức tỉnh! Đây là thực lực cỡ nào chứ?
Dòng tộc chịu khổ sẽ thật sự xong đời! Phải làm sao mới ổn đây?
Ô Long Phong nhìn về phía Ô Ngạn, không nhịn được gầm thét lên: “Quả thật như thế sao?”
Mấy năm nay ông ta đều không thể đến gần di thể Thánh Vương kia, chỉ có mỗi Ô Ngạn có thể.
Chắc chắn Ô Ngạn biết rõ ràng!
“Đúng thì như thế nào?”
Lúc này, Ô Ngạn cười nhạo nói: “Thánh Vương thức tỉnh, đây là chuyện tốt, dòng tộc chịu khổ chúng ta có thể phát triển rực rỡ, chẳng lẽ đây không phải là chuyện cực kỳ tốt hay sao?”
“Chuyện tốt?”
Ngay lập tức, Ô Long Phong gào lên nói: “Ngươi cũng là người đã sống hơn vạn năm, chẳng lẽ còn không hiểu được?
Một vị Thánh Vương vô cùng cao quý, nếu như thật sự có thể sống lại, chuyện thứ nhất cần làm chính là giết sạch dòng tộc chịu khổ chúng ta, chuyện này có cái gì mà tốt?”
Ô Ngạn cười nhạo nói: “Thánh Vương đã đồng ý với ta, giúp hắn ta sống lại, sau này, dòng tộc chịu khổ của chúng ta sẽ là thế lực dưới trướng của vị Thánh Vương này!”
“Trong tương lai, dòng tộc chịu khổ nhất định là có thể phát triển rực rỡ, trở thành bá chủ Thanh Châu, đứng ngang hàng với các thế lực siêu cấp của các châu!”
“Ngươi…”, giờ phút này, Ô Long Phong tức giận đến mức không nói nên lời.
“Ngươi nhiều lời với hắn ta làm gì”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Hắn ta đã bị mê hoặc, tin tưởng vị Thánh Vương kia không chút nghi ngờ!”
Lúc này, Ô Long Phong nhìn về phía Ô Ngạn.
Một vị Thánh Vương bị dòng tộc chịu khổ bọn họ giam cầm trong cấm địa hơn mười vạn năm, cho tới nay vẫn luôn bị người chịu khổ bọn họ lợi dụng để tăng lên cảnh giới.
Nhưng mà bây giờ lại sắp sống lại, muốn dẫn dắt dòng tộc chịu khổ bọn họ phát triển rực rỡ?
Thằng ngốc mới tin! Thánh Vương kia sống lại, chỉ sợ chuyện đầu tiên mà người đó làm chính là diệt trừ dòng tộc chịu khổ! Đây không phải là cơ hội của dòng tộc chịu khổ mà là ngày tận thế của dòng tộc chịu khổ! Giờ phút này, trong lòng Ô Phong Long tràn đầy lo lắng.
Chim ưng bay thẳng cánh, liên tiếp mấy ngày trời, xuyên qua vùng Cực Địa, cuối cùng cũng tới vùng Khổ Địa.
Khổ Địa! Khách quan mà nói, hoàn cảnh ở đây vẫn tốt hơn một chút so với vùng Cực Địa, nhưng vẫn rất hoang vắng.
Đi qua mấy trăm dặm, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài thôn trấn, thành trì có quy mô không lớn.
Dần dần, đi vào sâu bên trong Khổ Địa.
Một vùng núi trọc xuất hiện trước mắt mấy người.
“Chính là ở phía trước!”
Ô Long Phong lập tức đứng dậy.
“Ô Long Phong!”
Ô Ngạn quát lớn nói: “Ngươi làm như vậy là phản bội người chịu khổ, là kẻ phản bội!”
“Ta là kẻ phản bội?”
Ô Long Phong hừ một tiếng rồi nói: “Để cho ngươi tuỳ ý làm bậy, dòng tộc chịu khổ sẽ không còn sót lại một ai, ta là kẻ phản bội?”
Ô Ngạn quát: “Ngươi chính là kẻ phản bội, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Câm miệng!”
Ô Long Phong tức giận thở gấp.
Mấy người đi xuống từ trên lưng chim ưng, tiến vào trong núi trọc.
“Quả thật là người chịu khổ, nhìn qua nơi này thực sự là đủ nghèo khổ…”, Huyền Chấn không nhịn được nói.
Ô Long Phong không nhiều lời, ông ta đứng trên một ngọn núi cao, nhìn về một phương hướng rồi dẫn theo mấy người bọn họ tiến vào trong núi.
Đi đến dưới chân một ngọn núi, Ô Long Phong lập tức tiến thẳng vào một bên vách núi.
Tiếng ù ù vang lên, bóng dáng của Ô Long Phong biến mất trong chớp mắt, lọt vào bên trong núi.
Mấy người Tần Ninh nhanh chóng đuổi theo.
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh thay đổi.
Một khu rừng xuất hiện trước mắt mọi người.