Trong khoảng thời gian này, bị đệ tử của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo ức hiếp, quả thật quá ấm ức.
Bây giờ tông chủ đã trở về rồi.
Còn gì mà phải sợ nữa chứ?
Chỉ một chữ, giết!
Hỗn loạn!
Hoàn toàn hỗn loạn!
Toàn bộ Thanh Vân tông lúc này gà bay chó chạy.
Bốn người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung dẫn theo các đệ tử bắt đầu phản công.
Cao thủ cảnh giới Địa Vị của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam gần như đã không còn nữa.
Một mình lão Vệ có thể cản được ngàn quân vạn mã.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ cũng không thể xem nhẹ được.
Ba người đủ để tiêu diệt hai nhà.
Các cổ quốc, thế gia khác thì đứng ở phía xa xem náo nhiệt, tránh khỏi cuộc giao tranh hỗn loạn.
Thanh Vân tông bắt đầu phản kích!
Tần Ninh trở về, Thanh Vân tông mới là Thanh Vân tông thật sự!
Một cuộc chém giết bắt đầu.
Toàn bộ Thanh Vân tông tràn ngập mùi máu tươi.
Mà trong đám người, trên đại điện Thanh Vân có một bóng dáng đang nghiêng người dựa vào nóc đỉnh điện.
Chính là Cốc Tân Nguyệt.
Cốc Tân Nguyệt lúc này lười nhác tựa vào nóc nhà, quan sát xung quanh.
Tiện tay bắn ra một cái, vài đệ tử của Thanh Vân tông vốn đang rơi vào nguy hiểm thì đối thủ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Tần Ninh không bảo nàng ra tay, nàng cũng lười ra tay.
Nhưng mà ngồi ở chỗ này cũng có hơi nhàm chán.
Cốc Tân Nguyệt tiện tay lấy ra một cái hồ lô, mở nắp nhấp mấy ngụm.
Gần chín vạn năm qua, lúc đêm khuya vắng vẻ, trong đầu của nàng lần nào cũng hiện lên một bóng hình.
Một thân quần áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo.
Người đó không thích cười, không thích náo nhiệt nhưng lại có một sức hút vô hình hấp dẫn người khác.
Nghĩ đến bóng hình ấy, Cốc Tân Nguyệt cả đêm đều không ngủ được.
Chỉ có rượu bầu bạn với nàng.
Mà bây giờ người ấy đã trở về.
Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi, thế nhưng sự cao ngạo, sự bá đạo ấy vẫn còn.
Hắn vẫn là hắn, mà nàng cũng vẫn là nàng!
Thế nhưng nàng nhất định sẽ nắm chặt hắn ở kiếp này!
Nhấp thêm ngụm rượu nữa, Cốc Tân Nguyệt mỉm cười nói: “Lần này chàng không chạy thoát được đâu!”
Cuộc chiến lúc này vẫn đang diễn ra.
Cao thủ của Hạ gia và Cổ gia đồng loạt ra tay.
Nhưng nào có thể ngăn cản được một người mạnh mẽ như lão Vệ đánh đến?
Lão Vệ vẫn cười ha ha, không tính toán, dường như vẫn là người hiền lành.
Nhưng đó là đối với Tần Ninh.
Hạ gia và Cổ gia đối xử với ông ta như thế, chẳng lẽ ông ta không giận? Không giận mới là lạ đấy.
Mà bây giờ chính là lúc xả giận.