Trong tiểu viện, những mảng trúc xanh chiếm diện tích khá lớn.
Trong sân, trên chiếc bàn trải từng bức thư pháp, nét bút dày dặn có lực, những bức thư pháp cho người ta cảm giác về sự thăng trầm của cuộc sống.
"Thiên hành kiện, quân tử lấy tự cường không ngừng!"
"Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tại vật!"
Tần Ninh chậm rãi đọc thành tiếng.
Âm thanh lộc cộc vang lên, rồi một bóng người từ trong phòng đang dùng hai tay đẩy xe lăn, chậm rãi xuất hiện.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu lục, thân hình hơi gầy, vốn dĩ là một thân hình cao lớn thẳng tắp, nhưng hiện tại phải ngồi trên xe lăn, nhìn có chút ảm đạm, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Copy từ web τАмliлh247.coм
“Nhị ca!”
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, Tần Ninh khẽ cười nói: "Chữ viết của nhị ca đúng là tràn đầy tinh túy!"
Không cần biết hắn là ai, tài giỏi như thế nào, nhưng hiện tại hắn là Tần Ninh của nhà họ Tần, thì người trước mắt chính là nhị ca của hắn.
"Lại tới nịnh hót!"
Tần Hải lắc đầu cười khổ: "Tam đệ gặp đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, chuyện báo thù không cần gấp, đáng tiếc nhị ca không có được vận may như đệ!"
“Ai nói thế?”
Tần Ninh lúc này mới ngồi thẳng xuống, nhìn về phía Tần Hải, cười nói: "Có ta là đệ đệ, nhị ca chính là có may mắn trời ban!"
"Tiểu tử thúi, không biết chín chắn gì cả!"
"Ta không có nói đùa!"
Tần Ninh cầm bút lên nhẹ nhàng viết một chữ trên tờ giấy trắng.
“Trị!”
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Hai mắt Tần Hải ngẩn ra, nhưng lại đột nhiên lắc đầu, cười khổ nói: "Không trị khỏi, ngay cả đại sư Đỗ Triết cũng không có biện pháp!"
"Trước đó Đỗ Triết cũng nói ta chắc chắn sẽ chết, bây giờ không phải là vẫn tốt đó sao?", Tần Ninh mỉm cười nói: "Nhị ca, thương thế của huynh, ta có thể trị hết!"
"Tên nhóc này, đệ còn chưa nhìn qua đã biết có thể trị khỏi sao?"
"Thương thế bên trong cơ thể huynh chính là do hàn khí gây ra, theo thời gian tích tụ, giờ nó đã xâm nhập vào tứ chi, tám tĩnh mạch và nội tạng của huynh. Muốn trị hàn khí, cần phải có... Thiên Hỏa Linh Tinh!"
Lời này vừa nói ra, Tần Hải lại càng chua xót hơn.
"Thiên Hỏa Linh Tinh do Thiên Hỏa sinh ra, nhưng ở đế quốc Bắc Minh vốn chưa từng nghe nói qua có nơi nào từng xuất hiện Thiên Hỏa, nên càng không thể nào tìm lấy được Linh Tinh".
"Ai nói không thể tìm được!"
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nói: "Giải quyết xong hết mấy chuyện lộn xộn này, ta sẽ đi tìm nó cho nhị ca!"
Lời vừa dứt, Tần Ninh đi thẳng ra khỏi sân tiểu viện.
Tần Hải ở lại, nét mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Tần Ninh hôm nay trông rất khác.
“Nhị thiếu gia!”
Không lâu sau, một người hầu gõ cửa bước vào.
"Không phải ta đã nói, không có chuyện gì, đừng quấy rầy ta sao?"
"Nhị thiếu gia...", người hầu cúi đầu nói: "Vừa rồi bên ngoài nhà họ Tần xảy ra biến cố lớn, tam thiếu gia đã chiến đấu với Thẩm Lâm Phong, Sở Ngọc Thanh và Lăng Côn, ba trận đều toàn thắng, giết chết tất cả bọn họ!"
“Cái gì?”
Tần Hải sửng sốt, tuy rằng đã lâu không đi ra ngoài, nhưng hắn ta vẫn biết chuyện ở nội thành Lăng Vân.
Thẩm Lâm Phong, Sở Ngọc Thanh và Lăng Côn đều có thực lực hơn người, Tần Ninh làm sao có thể giết chết cả ba người bọn họ?
Tần Hải đánh rơi cây bút dài trong tay, thân thể run lên, nói: "Kể lại cho ta nghe chi tiết!"
“Vâng!”
Đúng lúc này, ngay khi Tần Ninh vừa rời khỏi sân tiểu viện của nhị ca Tần Hải, thì liền bị thuộc hạ gọi vào phòng của phụ thân.
Tần Thương Sinh đang ngồi ở ghế trên, nhìn thấy Tần Ninh đi vào, vội vàng đi tới trước, xem xét toàn bộ thân thể của Tần Ninh.
"Ninh nhi, thương thế của con thật sự đã khỏi rồi sao?"
“Tất nhiên!”, Tần Ninh cười nói: “Cha, đừng lo lắng, ba trận chiến ngày hôm nay chẳng phải cha đã xem hết rồi hay sao?"
“Tốt, tốt!”
Tần Thương Sinh cười ha hả nói: "Con gặp phúc trong họa, là trời cao chiếu cố, Lăng Thế Thành kia lòng dạ ác độc, cướp đi Tinh Môn của con chuyển cho con trai của lão ta, chuyện này nhà họ Tần ta quyết không bỏ qua!"
“Cha!”
Tần Ninh lại nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy. Lăng Thiên chính là người được vị thiên tử của Thiên Tử Đảng của học viện Thiên Thần chọn làm học viên".
“Thiên Tử Đảng?”
Sắc mặt của Tần Thương Sinh hơi thay đổi.
“Sao vậy?”
Tần Thương Sinh ngồi xuống nói: "Ta cũng đã từng nghe nói về Thiên Tử Đảng này, không chỉ ở học viện Thiên Thần, mà còn ở toàn bộ đế quốc Bắc Minh, đều là tiếng tăm lừng lẫy. Mà vị thiên tử đứng đầu kia lại có thiên phú dị bẩm, nghe nói là thiên tử hạ phàm, ở trong học viện Thiên Thần hô phong hoán vũ!”
Hả?
Xem ra Lăng Thiên thật sự có một chỗ dựa rất vững chắc!
"Lần này con giết chết Thẩm Uyên, nhà họ Thẩm nhất định sẽ không bỏ qua. nhà họ Lăng cùng nhà họ Sở nếu cũng quyết định động thủ, thì bây giờ chỉ sợ là đã bắt đầu chuẩn bị rồi!"
Tần Thương Sinh nói: "Cho nên, Tần Ninh, cha sẽ đưa con vào Đế Đô".
“Đưa con vào Đế Đô?”, Tần Ninh có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, nếu chỉ có nhà họ Sở và nhà họ Thẩm thì nhà họ Tần chúng ta cũng không có gì phải sợ, nhưng vẫn còn có nhà họ Lăng ở phía sau. Ba nhà này liên thủ, nhà họ Tần chúng ta không thể chống lại!"
"Bây giờ, con rời khỏi nội thành Lăng Vân, đi đến Đế Đô, nỗ lực tham gia kỳ thi vào học viện Thiên Thần, tiến vào bên trong học viện Thiên Thần!"
"Nơi đó có đại ca con chăm sóc, con sẽ được an toàn!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh thật sự dở khóc dở cười.
"Cha, con sẽ không rời đi, ít nhất không phải bây giờ!"
Tần Ninh mím môi cười nói: "Chỉ là ba gia tộc họ Lăng, họ Sở và họ Thẩm mà thôi, con thật sự không sợ. Nếu không thì con cũng sẽ không động thủ giết chết Thẩm Uyên. Cha thực sự cho rằng con chỉ là nhất thời nóng vội thôi hay sao?"
"Ninh nhi...", Tần Thương Sinh không nhịn được nói: "Hôm nay bọn họ không dám làm tới cùng chỉ vì sợ đại ca của con đang ở học viện Thiên Thần, nó có tài năng và được các trưởng lão coi trọng".
"Nhưng lần này, cả Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đều đã vào học viện Thiên Thần, nhất định sẽ khiến cho thiên tử đối phó với đại ca của con, đến lúc đó ngay cả đại ca của con cũng không có cách nào thoát thân. Một khi nhà họ Tần lâm nguy, thì người làm cha như ta đến lúc đó cũng không bảo vệ được con!"
"Vậy cha nói cho con biết, còn bao nhiêu thời gian nữa thì ba đại gia tộc sẽ động thủ?"
"Đại khái khoảng ba tháng!", Tần Thương Sinh bất đắc dĩ nói: "Lần này Lăng Thế Thành không động thủ là vì vẫn còn e dè đại ca của con, đợi đến khi Lăng Thiên vào học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ đối phó với đại ca con, nêu tin tức truyền tới không sai lệch, thì thời gian sẽ là ba tháng, thậm chí... có thể ngắn hơn..."
“Ba tháng sao?”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Vậy là đủ rồi!"
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh tự nhiên nở nụ cười, tạm biệt cha và nhị thúc, rời khỏi phòng, trở về tiểu viện của mình.
Lúc này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn trố mắt nhìn nhau.
"Ngươi thì biết cái gì?"
Lăng Thế Thành quát ầm lên: "Tần Sơn năm mười sáu tuổi đã được một cao nhân trong học viện Thiên Thần sủng ái và thu nhận làm đồ đệ. Bây giờ nghe nói hắn ta đã tiến vào nội viện của học viện Thiên Thần, trở thành một cường giả đạt tới cảnh giới Linh Hải".
“Vậy… phải làm thế nào mới tốt!”, Thẩm Thừa Phong đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
----------------------------