Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi vào trong điện, từng luồng khí tức âm u lúc này mạnh mẽ lan ra.





Bành… Tiếng nổ tung trầm thấp bỗng vang lên.





Sức mạnh bên trong thân thể Tần Ninh khuếch tán ra ầm ầm.





Giờ khắc này, sức lực toàn thân được bộc phát.





Trong chốc lát, một sóng khí vô hình bỗng tỏa ra ở phía trước đại điện.





Khi sóng khí kia tràn ngập, đại điện vốn đang có vẻ u ám liền trở nên sáng hơn hẳn.





"Khắp nơi đều là thánh trận phòng người...", Tần Ninh nói thầm một tiếng, dậm chân bước ra.





Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân cũng lần lượt đi vào.





Đại điện trước mắt trang trí rất hoa lệ, tiến vào bên trong có thể nhìn thấy từng dãy bàn.





Hơn nữa, ở giữa chính điện có một pho tượng đang ngồi xếp bằng.





Hiên Viên Hương Nhi nhìn pho tượng kia, từ từ nói: "Là Liệt Thiên!"





Tần Ninh giờ phút này cũng nhìn về phía pho tượng kia.





"Thủ đoạn mà một vị Thiên Thánh để lại đúng là không tầm thường".





Tần Ninh đi tới đại điện, nhìn kỹ pho tượng kia.





"Một pho tượng ẩn chứa hồn lực Thiên Thánh".





"Nếu đã lưu lại vết tích, vậy liền đi ra nói một câu đi!"





Tần Ninh nhìn đại điện, nghiêm túc nói.





Thật lâu sau vẫn không có người trả lời.





Tần Ninh lại nói: "Xem ra là không muốn nói chuyện, đã như vậy...", Tần Ninh vừa nói xong, trực tiếp vung một một quyền về phía pho tượng kia.





"Người tuổi trẻ bây giờ đều táo bạo như vậy sao?"





Ngay tại giờ phút này, pho tượng há to miệng, đột nhiên đứng lên như người sống, nói với Tần Ninh.





"Giả thần giả quỷ".





Tần Ninh lại nói: "Nơi ở của Thiên Thánh có rất nhiều thánh trận, tại sao có thể bởi vì núi lửa hoạt động phun trào mà lại bị ném ra ngoài chứ?"





"Bốn tòa Thiên Cung, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai nữa? Hiện tại nhảy ra là muốn làm gì?"





Nghe đến lời này, kia tượng Liệt Thiên lúc này lại sững sờ.





Tần Ninh khác hẳn những người thám hiểm bình thường.





Nếu là đổi lại võ giả bình thường tới nơi đây thám hiểm, chỉ sợ nhìn thấy hắn ta mở miệng thì lập tức dốc lòng thỉnh giáo, hi vọng có thể đạt được một hai cơ duyên.





Thế nhưng Tần Ninh lại trực tiếp lên tiếng chất vấn.





Tượng Liệt Thiên giờ phút này trầm giọng nói: "Nói chuyện với tiền bối mà không có lòng kính sợ à?"





"Trước khi chết ngươi là Thiên Thánh, cũng không thể làm cho ta kính sợ, sau khi chết thì có cố cách mấy cũng chỉ bộc phát ra được thực lực Địa Thánh, lấy đâu ra tư cách làm cho ta kính sợ?"





"Thằng nhãi ranh cuồng vọng!"





Tượng Liệt Thiên tức giận bừng bừng.





Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này đi ra, vội vàng nói: "Tần công tử, tiền bối Liệt Thiên năm đó cũng có thanh danh vang dội, khách khí một chút, khách khí một chút!"





Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Ta không khách khí đấy!"





"Hừ!"





Lực hồn phách của Liệt Thiên bám vào pho tượng, lúc này trực tiếp sải bước ra, đấm một quyền tấn công Tần Ninh.





Tần Ninh giờ phút này lại hoàn toàn không sợ.





"Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục!"





"Thánh Tự Đồ Lục!"





Tần Ninh hét lên, dùng lòng bàn tay đánh ra, một thánh tự đồ ấn lúc này trực tiếp phủ xuống.





Bành...





Chiêu thức của hai người va nhau, Tần Ninh bình yên bất động, pho tượng kia lúc này lại phải rút lui.





Thấy cảnh này, ba người đều sững sờ.





"Thánh Nhân tam hồn lại có thể bộc phát ra thực lực không thua kém gì cường giả Địa Thánh, là do ánh mắt của lão phu kém!"





Tượng Liệt Thiên giờ khắc này đứng tại chỗ, nhìn Tần Ninh với ánh mắt mang theo vài phần kiêng kị.



"Hiện tại có thể nói chuyện bình thường được chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK