Bụp…
Một âm thanh nặng nề vang lên, tình cảnh Tần Ninh bị đánh lui đã không xuất hiện.
Cú va chạm này khiến đám Yến Quy Phàm phải lui bước.
Lúc này, xung quanh đều im lặng như tờ.
Đây rốt cuộc là 3 cảnh giới Linh Phách tầng 9 đối đầu với 1 cảnh giới Linh Phách tầng 5, hay là 3 cảnh giới Linh Phách tầng 5 đối chiến với 1 cảnh giới Linh Phách tầng 9 vậy?
“Đáng chết!”
Yến Quy Phàm lúc này vô cùng lạnh lùng.
“Chuẩn bị Liên hợp kiếm trận!”
“Được!”
“Nhưng Yến Lạc không còn…”
“Không quan tâm được nhiều như vậy đâu, chuẩn bị!”
Ba tên này đang vô cùng hoảng loạn, ngưng tụ kiếm trận.
Ba người dàn trận đứng thành hình tam giác, ba thanh kiếm dài siết chặt trong tay, bỗng chốc chém giết mà ra.
Lúc này, ba tên cùng tiến cùng lui, cầm kiếm chém giết về phía Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên, trong ánh kiếm dường như ngưng tụ một luồng uy lực sấm sét, cắn xé về phía Tần Ninh.
“Cái gì mà kiếm trận cứt chó, công tử ta đạp phát tan nát ngay!”
Tần Ninh không nề hà, bước thẳng lên đón đòn, nào giống cảnh giới Linh Phách tầng 5, khí thế kia như cảnh giới Địa Võ tầng 5 đấy chứ.
Ầm…
Trong khoảng khắc đó, một đạp nghênh ba kiếm.
Tiếng ầm ầm nổ tung, mọi người chỉ nhìn thấy Tần Ninh đạp một chân ra, khi bàn chân đạp đất thì tiếng ầm ầm vang lên, bụi tung mù mịt.
Bùm…
Bốn phía thì thầm bán tán khiến chúng không có lỗ nào mà chui.
3 tên cảnh giới Linh Phách tầng 9, liên thủ đối phó với Tần Ninh nhưng kết quả lại bị Tần Ninh đánh cho ngã dúi dụi.
Hơn nữa còn trước mặt nhiều người như thế.
Điều này quả thật là một nỗi nhục nhã to lớn. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì bọn chúng làm gì có chỗ đứng trước mặt thiên chi kiêu tử trên bảng Thiên Anh.