Chín thể văn xung quanh cơ thể Tần Ninh như ẩn như hiện, u ám nhợt nhạt cứ hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thể văn mà Cửu Long Phục Thiên Trận ngưng tụ đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà nếu không cơ thể mình đã kết nối với Thiên Vũ Cuồng Long Chi Thế thì một thương một kiếm này đã có thể lấy mạng hắn, chứ không phải khóa lại hồn phách của hắn.
Nhưng bây giờ, cho dù như vậy.
Ấn ký hồn phách của sáu Thánh Đế ngưng tụ ra bên trong mười hai vị Thánh Đế, thương ảnh và kiếm ảnh bộc phát ra cũng là đang không ngừng cắn nuốt lực hồn phách của hắn.
Nếu bây giờ mà rút ra, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.
Nếu không rút ra, lực hồn phách sẽ bị hấp thu không ngừng, cứ thế cho đến chết.
Tóm lại đều là chết.
Tần Ninh cũng không nói rõ được.
Ôn Hiến Chi đã khóc thành người nước mắt rồi, cũng đừng kích thích đồ đệ ngốc này của mình nữa.
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, nhìn chằm chằm, nhìn bốn phía.
"Đám khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi vô cùng giận dữ, hai mắt đỏ như máu.
Mà cùng lúc đó, bốn vị Thánh Đế Ma tộc cầm đầu lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn hay là Cuồng Võ Thiên Đế, năm lần bảy lượt là hỏng chuyện lớn của tộc ta, thật sự cho rằng tộc ta không thể làm gì sao?
"Tần Ninh công tử!"
Vị Thánh Đế Dạ Ma cầm đầu kia lạnh lùng nói.
"Trước đó lấy Thánh Tôn dẫn đầu, sau đó lại lấy sáu vị Thánh Đế để đánh đổi, chính là muốn làm ta không để ý đến việc các ngươi muốn giết ta".
Tần Ninh cười khổ nói: "Lúc đầu đúng là có chuẩn bị chiêu sau, thế nhưng không nghĩ tới lại có mười hai người đột nhiên xuất hiện, đúng là ta đã sơ sẩy".
"Ngươi khiến chúng ta tổn thất quá lớn, cho dù lấy sáu vị Thánh Đế làm mồi nhử để giết ngươi cũng đáng!"
Tần Ninh nhìn về phía bốn người giữa không trung, thản nhiên nói: "Dù sao cũng phải biết là ai giết ta chứ?
Ta mà chết, cũng có thể để cho đồ đệ này của ta báo thù mà, không phải sao?"
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng.
"Dạ Ma, Dạ Phong Ly!"
"Dạ Ma, Dạ Nhẫn!"