Tần Ninh nhìn phía dưới, ngón tay khẽ búng một cái, Bát Hoang Viêm Long Hộ cùng mở ra.
“Có trận pháp này thì dù là cảnh giới Thiên Võ cũng không thể phá giải, hoàng cung vô cùng vững chắc, cha, nhị thúc, mọi người ở đây đợi con!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì vung tay một cái.
Lúc này, bóng hình bức tượng hóa thành một luồng sáng màu đen, biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, trên đầu bức tượng có đủ chỗ chứa cho hơn trăm người.
Mười mấy người đứng vững, không nói một lời.
Tần Ninh bước từng bước lên, tới phía trước, nhìn ra phương xa rồi cứ đứng như thế, lặng lẽ, cô độc.
Tí tách…
Không lâu sau, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng phía sau bỗng nhiên cảm thấy gò má ẩm ướt.
Hai cô khẽ kinh ngạc, nhìn Tần Ninh đứng phía trước đang quay lưng về phía các cô.
Đây không phải là nước mưa.
Mà là nước mắt!
Tần Ninh khóc!
Cho dù là đối diện với điều gì, Tần Ninh cũng cho mọi người cảm giác luôn tự tin, nắm vững tất cả, từ trước đến nay thong dong, bình tĩnh, không hề hoảng loạn, chứ chưa nói tới rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, Tần Ninh lại để nước mắt rơi.
Đây là lần đầu tiên, các cô nhìn thấy Tần Ninh rơi lệ.
Lúc này, hai cô gái không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như bị dao cắt, nhìn bộ dạng bi thương của Tần Ninh thì trái tim các cô cũng đau đớn không thôi…
Mà đứng ở phía trước, Tần Ninh đang lệ rơi nhạt nhòa.
“Khóc rồi…”
Tần Ninh cười tự giễu.
“Thân là nhân vật đại đế 9 đời 9 kiếp, từ cổ chí kim không có kẻ nào so sánh được, đã từng gặp thế gian muôn hình vạn trạng, đời người lạnh bạc, Hâm Hâm, một nhóc thối như đệ lại khiến ta rơi lệ!”
Dường như tự giễu, vẻ mặt Tần Ninh đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Công tử!”
Mà một ngày một đêm điên cuồng luyện đan cũng là hao tổn tâm thần.
Tần Ninh bây giờ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Ta không sao!”
Tần Ninh đứng lên nói.