Rời đi đại sảnh của phòng đấu giá.
Mấy người Thôi Huyền, Phục Nguyên Hằng, Huyết Nguyệt Anh giờ phút này lóe ra ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm nhóm Tần Ninh, tức giận rời đi.
Hôm nay tay không mà về.
Có tiền mua không được vật mình muốn.
Thật sự là uất ức.
Mà bọn họ cũng phải điều tra cho rõ thân phận của Tần Ninh này.
Đến cùng là thần thánh phương nào?
Giờ phút này, bên ngoài đại sảnh đấu giá có hai thân ảnh đang quỳ gối, gần như là không ai quan tâm, nhưng một vài người cẩn thận vẫn có để ý tới.
Không sai, là hai người.
Ngụy Việt đại sư quỳ gối ở đây.
Mà Lê Lịch cũng đi theo sư tôn, thành thật quỳ cùng.
Hai người này, một là Quỷ Đan Vương nức tiếng đại lục Vạn Thiên.
Một là huyền đan sư bát phẩm.
Hai người có thể nói đều là thân phận cao quý.
Nhưng giờ phút này, quỳ gối ở ngoài đại sảnh đấu giá, không người hỏi thăm.
Nếu như những người kia biết thân phận của hai người, tất nhiên sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
Chỉ là Tần Ninh đi qua hai người, không nói một câu, chỉ đi theo thị nữ rời khỏi đại sảnh, đi vào tầng hai của Vạn Thiên các.
Chỉ là lần này lại hoàn toàn khác biệt so với lần trước.
Tiến vào tầng thứ hai, không còn là Lý Nghị đại sư mà là Ngô lão tự mình nghênh đón.
Vạn Thiển Thiển giờ phút này cũng đi theo ở bên, nhìn về phía Tần Ninh, bỗng dưng cảm thấy mấy phần e ngại.
"Tần công tử".
Ngô lão cung kính dâng lên mấy vật.
"Nguyệt Thạch Nhũ!"
"Kiếm Long Yêu!"
"Vô Tương Bảo Trúc".
"Còn có thanh sắt thần bí này".
Ngô lão giao đồ cho Tần Ninh.
Tần Ninh nhận đồ, đưa thẻ ra.
"Tần công tử".
Ngô lão giờ phút này lại không nhận lấy thẻ mà là nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói lại thôi.
"Ngô đại sư có lời gì muốn nói?", Tần Ninh hỏi.
"Đại sư thì ta không dám nhận!"
Ngô lão từ từ nói: "Ngụy tiên sinh đối với tại hạ có chút ân chỉ điểm, nhưng bây giờ... quỳ gối bên ngoài thật sự là không tốt cho mặt mũi của tiên sinh ấy".
"Lão hủ không đành lòng".
Ngô lão nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay vái, chân thành nói: "Hơn hai mươi ngàn linh tinh này, lão hủ làm chủ không nhận của Tần công tử".
"Chỉ hi vọng Tần công tử có thể lên tiếng cho Ngụy tiên sinh cùng Lê đại sư đứng dậy".