Dương Thanh Vân vội vàng đưa ra lời đề nghị.
"Ta xuống đó rồi, trong chốc lát sẽ không lên lại, hơn nữa, dòng dung nham này sâu đến tận mấy trăm trượng, lấy thực lực cảnh giới Thánh Nhân nhất hồn của ngươi không chịu nổi đâu, lại còn phải thỉnh thoảng ngoi lên hít thở rồi mới đi tiếp được, không được".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân chỉ đành gật đầu.
"Lăng Loạn đạo nhân, ngươi dám tham lam Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch của đệ tử ta, thì ngươi phải làm!"
Tần Ninh nói tiếp: "Có hy vọng đột phá cảnh giới Địa Thánh thì lo tranh thủ đột phá đi, ngươi ở đây bảo vệ bọn họ, ta xuống đó xem thử rồi trở lại, đừng chạy lung tung".
"Sư tôn yên tâm đi!"
Dương Thanh Vân cười nói: "Năm người chúng ta đều là Thánh Nhân, cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy trốn, còn người bình thường sẽ không đến gây sự với chúng ta đâu!"
"Với lại, thực lực của Lăng Loạn đạo nhân là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, do dù là Địa Thánh cũng rất khó đối phó với chúng ta".
"Ờ!"
Tần Ninh không nhiều lời nữa, hắn nhảy vào trong dòng dung nham, khí tức từ từ biến mất.
Lúc này, Lăng Loạn đạo nhân chắp tay cười bảo: "Đa tạ Dương công tử đã nói lời hay!"
"Năm người chúng ta tìm chỗ nào đó ở Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch để ổn định cảnh giới đi, vả lại, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận vừa mới đột phá tới Thánh Nhân, cần phải làm quen với sức mạnh hiện tại".
"Ừ!"
Năm người lần lượt rời đi.
Cùng lúc đó, Tần Ninh đi vào trong dòng dung nham như sa vào vũng lầy.
Xung quanh liên tục truyền tới áp lực, khiến cho Tần Ninh như cảm giác được cơ thể mình đã chịu sức ép vô cùng nặng nề.
Thánh lực và hồn lực bao phủ quanh cơ thể hắn, hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào hồn lực để xem xét tình hình xung quanh.
Dù sao nơi đây cũng là nơi dung nham tập trung, không giống như hồ nước bình thường dùng mắt là quan sát được.
Tần Ninh từ từ chìm xuống, sau khi xuống khoảng mấy trăm trượng, hắn mới dừng lại.
Đã tới đáy rồi! Lực lượng trong cơ thể hắn bắt đầu ngưng tụ.
Ánh mắt Tần Ninh dần dần thay đổi.
Đi dọc theo dòng dung nham, Tần Ninh dần phát hiện ra nơi này có gì đó khác lạ.
Sau khi thay đổi phương hướng mấy lần, cuối cùng Tần Ninh đã xác định một hướng, rồi cất bước đi thẳng.
Dòng dung nham phun ra từ mặt đất theo bước chân của Tần Ninh.
Do nham thạch rất đặc nên chúng rất khó lưu chuyển.
Vì vậy, chỉ cần sai khác tốc độ chảy, dù là rất nhỏ, cũng đủ để Tần Ninh cảm nhận được.
Mà lúc này, quả thật Tần Ninh đã cảm nhận được sự khác lạ đó.
Càng tới gần vị trí phun trào, tốc độ của chúng lại càng nhanh hơn vài phần.
Bây giờ, Tần Ninh đang dần tiến vào sâu bên trong.
Trên đường đi, Tần Ninh cảm giác được phía trước có sự sống.
Nó không phải là con người! Tần Ninh đề cao cảnh giác, thánh lực và hồn lực tỏa ra, khuếch tán phạm vi mười thước xung quanh cơ thể hắn, phòng có việc gì thì cũng đủ thời gian cho hắn phản ứng.
Một tiếng phụt vang lên, dòng dung nham đằng trước bỗng phun lên.
Một bóng dáng bất chợt lao ra, cái miệng khổng lồ há to nhào về phía Tần Ninh.
"Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục, Thánh Tự Đồ Lục!"
Tần Ninh vừa dứt lời, lập tức tung ra một chưởng, thánh tự ngưng tụ thành một bức vẽ, lao tới trấn áp quái vật kia.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Cái miệng khổng lồ kia bị một chưởng chia làm hai nửa.
"Nham Tương Linh Ngạc!"
Tần Ninh nhíu mày.
Trong dung nham nóng rực này, đối với sinh vật bình thường, nó chẳng khác nào tử địa.
Nhưng dù điều kiện môi trường có khắc nghiệt đến bao nhiêu thì cũng sẽ sinh ra sinh vật thích nghi với nó.