Quế Nhất Luân quát lên.
“Ta cho ngươi toại nguyện!”
Quế Nhất Luân khẽ quát, đột nhiên, một luồng sức mạnh kinh khủng bay lên ầm ầm.
Trên đỉnh đầu hắn ta là một mặt trăng đang kéo lên.
“Vậy mới đúng chứ...”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Kim Nguyệt thể, bá đạo nhất không phải kim linh lực bộc phát, mà là kim linh lực ngưng tụ thành ánh trăng, hấp thụ ánh trăng để tôi thể.
Quế Nhất Luân chỉ có chút sức mạnh trong cơ thể, sao hắn có thể lột xác được?
Cái tên này phải ra tay hung ác thêm chút nữa mới được.
Quế Nhất Luân sải bước ra, khí tức tăng vọt.
Mặt trăng tròn vành vạnh đó lao ầm ầm ra.
“Không thể, Nhất Luân!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào lúc này, nhưng đã muộn!
Một đao của Quế Nhất Luân đã chém ra.
Oanh...
Một đao kia chém xuống.
Lúc này, ánh trăng mang theo ánh đao hoàn toàn giáng xuống.
Cốc Tân Nguyệt cũng sửng sốt.
Một đao này đủ để giết chết bất kỳ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển nào, thậm chí uy hiếp cả cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Tần Ninh ngăn được sao?
Oanh...
Tiếng nổ tung thật lâu không tiêu tan.
Một khoảng không đã bị ánh trăng bao phủ, không nhìn ra được tình cảnh gì.
Lúc này, có mấy vị trưởng lão của Thiên Ngoại Thiên chạy đến, sắc mặt trắng bệch khó coi.
Đòn tấn công bá đạo nhất của Kim Nguyệt thể chính là ngưng tụ Nguyệt Luân.
Nhưng một khi Nguyệt Luân bộc phát, bản thân dĩ nhiên sẽ phải chịu thương nặng, cơ bản là một đòn tự hủy căn cơ.
Quế Nhất Luân là thiên chi kiêu tử của Thiên Ngoại Thiên.
Cấm địa Thiên Vị sắp đến thời kỳ yếu ớt, Thiên Ngoại Thiên muốn tiến vào.
Quế Nhất Luân gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy sẽ gặp trở ngại cực lớn trong con đường phát triển.
“Tên nhóc này quá tùy ý!”
Một trưởng lão của Thiên Ngoại Thiên trầm giọng nói.
“Nhưng sao lại xảy ra chuyện này chứ? Kết thù kết oán với ai à?”
Một vị trưởng lão khác không hiểu nói.
Bọn họ vừa đuổi tới, còn chưa kịp hiểu rõ là xảy ra chuyện gì!
“Thoải mái!”