Trò trẻ con?
Nhan Như Hoạ nói khoác mà không biết ngượng!
Lời này vừa nói ra, bên phía Diệp tộc, Diệp Tử Hàm khẽ cười nói: “Thì ra là thế, Tần tông chủ khinh thường chúng ta, cảm thấy chúng ta không đủ tư cách để so với hắn!”
“Chúng ta làm liều rồi!”
Yến Bác cũng cười lạnh nói: “Đó là điều đương nhiên, bên cạnh Tần tông chủ có thánh thú cấp bậc Thánh Vương bảo vệ, chúng ta làm sao có thể so được chứ?”
U Phần nghe vậy thì vội vàng hoà giải: “Các vị nói quá lời, nói quá lời, nếu Tần công tử không muốn vậy thì thôi đi!”
“Tại hạ cũng chỉ là có lòng tốt, dù sao thì ngưng tụ được hơn trăm con tiểu thánh ngư cũng đủ để so với mấy năm cực khổ tu luyện, bỏ qua thì…quá lãng phí…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười,
Cái tên U Phần này…dùng thủ đoạn quá trẻ con rồi!
Người khởi đầu là hắn ta, nhìn qua thì chỉ là nói dăm ba câu không có ý xấu gì, nhưng lại chính là ngòi nổ.
Hơn nữa, nơi này là Cửu U Đài, đệ tử của Cửu U Đài đang ở đây, thấy đại sư huynh nhà mình khách khí như thế, mà mình lại chẳng xem ra gì thì lại càng thêm tức giận!
Lúc này, Yến Dận Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Không dám chính là không dám, giả vờ cái gì!”
“Tất cả mọi người đều là thiên kiêu từ các nơi đến, ai mà chẳng biết ai? Sợ hãi nhút nhát làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Dịch cười nhạo nói.
Ở một bên khác, hai người Tề Hành và Tề Hoàn không mở miệng.
Nhóm người này…tự tìm ngược làm gì không biết!
Lúc trước, khi còn ở Tề Đô Đại Tề, Tần Ninh mạnh mẽ đánh bại Tề Nhạc cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm.
Khi đó Tần Ninh mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm.
Bây giờ tới nhị phẩm, Tề Nhạc chắc chắn cũng không phải là đối thủ của hắn.
Yến Bác và Diệp Tử Hàm đều là Thiên Thánh lục phẩm, còn U Phần là Thiên Thánh thất phẩm, ba người này có phải là đối thủ của Tần Ninh hay không thì hai người họ không biết.
Thế nhưng Yến Dận Nhiên và Diệp Dịch cũng là Thiên Thánh ngũ phẩm…Chỉ cần cảnh giới nhất phẩm của Tần Ninh là đã có thể đánh cho bọn họ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Nhảy nhót ở trước mắt Tần Ninh?
Đó là do Tần Ninh lười phản ứng!
Cho đến giờ phút này, Tề Hành và Tề Hoàn mới hiểu được tâm trạng của Tần Ninh khi nhìn thấy Tề Nhạc ở Tề Đô ngày đó.
Khi đó, quả thật là Tần Ninh không thèm để ý!
Không cần biết ngươi là hoàng tử của Đại Tề hay là thánh chủ Đại Tề, ta không cần quan tâm!
Loại khí phách này, không phải ai cũng có.
Xung quanh, từng tiếng nghị luận vang lên.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn phía, mỉm cười.
“Xem ra, nếu như ta không chiếm được chút lời, các ngươi sẽ không vừa mắt!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn U Phần nói: “Xin hỏi U Phần công tử, tiểu thánh ngư trong Thánh Uyên đàm này có thể tuỳ ý hấp thu sao?”
U Phần nghe xong thì giải thích: “Tất nhiên là có thể tuỳ ý hấp thu, Cửu U Đài chúng ta mở ra nơi này, chính là vì để mọi người tu hành”.
“Nhưng mà, sau một tiếng đồng hồ, nó có thể dẫn đến việc tổn thương hồn phách, vậy nên chỉ giới hạn trong một tiếng đồng hồ!”
“Một tiếng đồng hồ phải không?”
Tần Ninh cười nói: “Được thôi, vậy thì một tiếng đồng hồ!”
Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía U Phần nói: “Chuyện đã nói ra, ngươi sẽ giữ lời chứ?