Một tiếng hét nhẹ trong lòng, kiếm chỉ trường thiên, xung quanh Tần Ninh sấm chớp lóe sáng.
Tiếng sấm và điện chớp kia di chuyển ra từ trong cơ thế hắn ra.
Ầm…
Trong nháy mắt, một quả cầu Lôi Điện Linh trực tiếp nổ tung trong cơ thể Tần Ninh.
“Đi chết!”
Tiếng kiếm nổ tung vang lên.
Ầm…
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã còn chưa đến gần.
Tiếng nổ tung đã truyền đến.
Ba liệt thi và hàng chục xác khô lúc này đã nổ tung, biến mất không thấy đâu.
Trong phút chốc, hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã đều ngây ra.
Chết rồi?
Đều chết rồi?
“Chúng ta… hại chết huynh ta rồi?”
Sắc mặt Trác Tiểu Nhã khó coi.
Trên mặt Bùi Thư Thư cũng không còn vẻ vui mừng.
Bọn họ không ngờ, Tần Ninh bị bọn họ ảnh hưởng, bây giờ ngược lại là Tần Ninh đã chết.
“Huynh đệ, xin lỗi!”
Bùi Thư Thư cao giọng nói: “Người nhà huynh, ta sẽ giúp huynh chăm sóc tốt”.
“Ngươi biết ta là ai không?”
Một tiếng bực bội vang lên.
Lúc này Tần Ninh cầm kiếm đi ra, nhìn hai người.
“Huynh chưa chết?”
“Huynh chưa chết?”
Hai người nhìn về phía Tần Ninh, kinh hãi không thôi.
“Vậy là hy vọng ta chết?”
“Không, không phải!”
Trác Tiểu Nhã vội vàng nói: “Ơn cứu mạng của công tử, hai người bọn ta cảm kích vô cùng, tại hạ Trác Tiểu Nhã!”
“Tại hạ Bùi Thư Thư!”, Bùi Thư Thư lại nói thêm lần nữa.
Tần Ninh không quan tâm đến hai người đó.
“Hai người cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ bị một đám xác khô đuổi cho chạy”.
Tần Ninh quăng ra lời này rồi rời đi.
“Công tử, dám hỏi tôn tính đại danh?”
“Tần Ninh!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn tiếp tục rời đi.