Phịch một tiếng, bóng dáng của Thạch Cảm Đương đã dũng mãnh bay vào trong bức tranh thứ nhất.
Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đều có thể nhìn thấy.
Thạch Cảm Đương sau khi bước vào trong đó đã giơ búa Khai Thiên và rìu Trảm Thần lên, bắt đầu chém giết…
Cốc Tân Nguyệt không khỏi lo lắng nói: “Thật sự được sao?”
“Không biết”.
Tần Ninh không chút do dự trả lời.
“Đây…”
“Con đường võ đạo chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, Thạch Cảm Đương muốn trở nên mạnh mẽ thì phải trả một cái giá thật đắt, hắn ta không có Vãng Sinh Đồng, cũng không phải giang linh tụ thể, huống chi hắn ta cũng không phải…”
“Hắn…”
Tần Ninh nói đến đây lại dừng một chút.
Cốc Tân Nguyệt nói: “Chàng nói hắn ta là chiến thể trời sinh, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tần Ninh thở ra một hơi nói: “Vừa là thật vừa là giả!”
Ba người nghe được những lời này cũng kinh ngạc không thôi.
Trên thực thế, tính đến thời điểm hiện tại, người bên cạnh Tần Ninh, có người nào mà không có thiên phú độc đáo.
Diệp Viên Viên đế thể, Vân Sương Nhi hỗn độn thể.
Lý Nhàn Ngư có Vãng Sinh Đồng.
Giang Bạch thì là sông Thiên Thượng giang linh tụ thể.
Cốc Tân Nguyệt….lại càng thêm khó lường.
Duy nhất chỉ có Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương cả ngày hi hi ha ha, thật ra lại là người không có điểm nào đặc biệt.
Nhưng Tần Ninh lại vô cùng quan tâm và ưu ái Thạch Cảm Đương.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Trước kia, ta đã từng gặp một người, một người rất mạnh”.
“Hắn ta vừa không phải là võ giả Tinh Mệnh, cũng không có thể chất là một trong sáu thể, lại càng không có thân thể trời phú như thế nào đó, thế nhưng hắn ta lại đạt được đến cảnh giới mà những thiên tài kia không thể nào chạm tới”.
“Hắn ta đã từng nói một câu làm cho ta phải suy ngẫm”.
“Nếu một người, ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng thì sao có thể khiến cho người khác tin tưởng mình?”
“Hắn vẫn luôn tin tưởng rằng bản thân mình là chính là người mạnh nhất, trên thế gian này, không có cảnh giới nào mà hắn ta không thể vượt qua!”
“Kết quả là hắn ta đã thực sự thành công”.
Tần Ninh thổn thức.
Không biết tên kia bây giờ thế nào rồi!
“Thế gian này có hai loại thiên tài”.
“Một loại là trời sinh đã có thiên phú cực cao, khó có người nào đuổi kịp”.
“Một loại khác chính là tự mình điên cuồng cố gắng, điên cuồng khiến cho bản thân trở thành thiên tài”.
“Ta thích gọi hai loại thiên tài đó là thiên tài thiên phú và thiên tài cố gắng”.