Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đó là một bộ mười món Vương khí!





Nhưng hiện tại, thứ Tần Ninh luyện chế cũng không phải một bộ.





Hơn nữa thực lực của Tần Ninh hiện giờ cũng không bằng năm đó.





Cùng lúc, ở ngoài Nguyên Hoàng cung.





Tiên Hàm giờ phút này đứng vững ở cửa cung.





"Đệch mợ! Ta biết ngay là chuyện tốt do ca làm mà!"





Tiên Hàm ngơ ngác nhìn lên không.





Vương Giả bày cấm chế, Thiên Nhân không vào được, không nhìn thấy, nhưng Hàm Vương hắn ta thì có thể.





"Tiên Hàm!"





Giọng nói của Tần Ninh giờ phút này vang lên.





Tiên Hàm từng bước tiến vào Nguyên Hoàng cung.





Nhìn thấy Diệp Viên Viên cầm trong tay trường kiếm cùng chiến giáp trên người Cốc Tân Nguyệt.





Tiên Hàm trợn mắt há mồm.





Phù một tiếng!





Sau một khắc, Tiên Hàm quỳ rạp xuống đất.





"Ca, ta cũng muốn...", Tiên Hàm cầu khẩn nói.





Thấy cảnh này.





Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt sốc nặng...





Hàm Vương... Thật không biết xấu hổ!





Xem ra bên cạnh Tần Ninh chỉ có Dương Thanh Vân là bình thường.





Nhưng Dương Thanh Vân cũng không ở đây.





Giờ phút này, giữa núi rừng cách Thiên Ngoại Tiên mấy chục dặm, hai thân ảnh đang quấn quít ở một thân cây.





Chính là Dương Thanh Vân cùng Tiên Nhân phu nhân.











"Tuổi đã cao mà còn thích những trò này?", Tiên Nhân phu nhân cáu giận nói.





"Ha ha, nàng chẳng hiểu gì, theo sư tôn nói thì đây là tăng phần thú vị cho cuộc sống sinh hoạt!"





"Hứ..."





Ông...





Trời đất bỗng vang lên tiếng nổ.





Dương Thanh Vân đột nhiên dừng lại động tác.





"Thiên Ngoại Tiên có Vương khí xuất thế!"





Dương Thanh Vân ngẩn ngơ, thân ảnh bay lên không, nhìn Thiên Ngoại Tiên ở phía xa.





"Chuyện gì xảy ra vậy?"





Tiên Nhân phu nhân lúc này quần áo hơi có vẻ lộn xộn, cũng nhìn nơi xa, trợn mắt há mồm.





"Tần Ninh làm?"





Dương Thanh Vân sững sờ, nhịn không được nói: "Trừ người ra thì còn có thể là ai..."





"Nhanh trở về nhìn xem!"





Đôi phu thê cũng không còn tìm kiếm thú vị gì nữa, lập tức khởi hành...





...





Nguyên Hoàng cung!





Tiên Hàm giờ phút này quỳ xuống đất, không dậy nổi.





Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt trong lòng bất lực.





Tiên Hàm... Đây là làm mất mặt Vương Giả à?





Hai người các nàng nhìn thấy Vương Giả.





Trấn Thiên Vương tuy tạo cho người ta cảm giác có chút già mà không kính, thế nhưng ngày đó Trấn Thiên Vương một bàn tay đập Tiên Hàm xuống mặt đất vẫn khiến bọn họ ấn tượng khắc sâu.





Vũ Vương cũng coi như làm việc đâu ra đấy.





Vân Vương thì vô cùng tôn kính sư tôn Tần Ninh, cũng không làm ra chuyện khác người gì.





Cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.





Thế nhưng Tiên Hàm lại khiến người cảm giác không đáng tin tí nào.





Giờ khắc này, Tiên Hàm kia thật sự không biết xấu hổ.





Thể diện?





Thể diện thì làm được cái gì?





Đi theo Tần Ninh thì phải mặt dày, trẻ con biết khóc thì có sữa ăn!





Đạo lý này ai mà không hiểu.





"Cho ngươi!"





Nói xong, Tần Ninh vung tay lên.





Một thanh búa chiến xuất hiện.





Cũng không phải là cây búa chiến cán dài như Thạch Cảm Đương đã từng sử dụng mà là một cây rìu ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK