Nơi này gần như chẳng phù hợp với Vạn Linh vực.
Núi Bắc Uyên, sông Tây, khe Nam Thiên giống như một động tiên vậy, còn nơi này thì tràn đầy khí u ám đang điên cuồng dao động.
“Không sai, chính là nơi này!”
Tần Ninh nhìn phía trước, thở ra nhẹ nhõm.
“Công tử, nơi này... u ám quá...”
Vân Sương Nhi không khỏi rùng mình.
“Trong Đông Thiên có rất nhiều linh thú, nơi này là thiên đường của linh thú, bọn chúng chém giết lẫn nhau khiến cho địa hình và ngoại hình khác hẳn ba nơi kia”.
“Nhưng cũng vì thế mà bảo bối ở đây là những thứ ba nơi kia không có”.
Tần Ninh nhìn phía trước, cười nói: “Được rồi, đừng lo nữa, tiếp tục xuất phát thôi, đi hội hợp với nhóm Minh Ung và Thiên Ám đã”.
Bốn người một bò đi vào dãy núi với đất đen sì, sương mù vây quanh. Nơi này khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhưng khi bọn họ đang đi thì phía trước truyền đến những âm thanh huyên náo.
Bọn họ xuất hiện trước mặt nhóm Tần Ninh.
“Đây là người của thượng quốc Thương Long...”
Ông què nói nhỏ bên tai Tần Ninh.
Mấy người đó mặc tường bào màu xanh, toát ra một loại ngạo khí khác thường.
“Thượng quốc Thương Long...”
Tần Ninh hình như nhận ra.
Hình như Thiên Tử có hôn ước với một công chúa của thượng quốc Thương Long thì phải.
Nhưng lại bị hắn giết.
Mà lúc này, trong nhóm người có một bóng người cực kỳ xinh đẹp.
Mặc áo xanh quần ngắn, đôi chân dài thẳng tắp bóng bẩy, khiến người ta mê đắm.
Cô gái đó có làn da trắng nõn, dưới đôi mắt hai mí là sóng mũi dọc dừa cực kỳ tinh xảo, đúng là mỹ nữ tuyệt sắc.
“Ngươi là...”
Cô gái nhìn Tần Ninh, do dự một lúc.
“Công chúa điện hạ, hắn là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh”.
“Tần Ninh?”
Long Nguyệt Nhi sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Vây chúng lại!”
Cô ta vung tay, lập tức có mấy chục người vây bốn người Tần Ninh lại, khí thế bừng bừng.
“Tần Ninh, ngươi có biết ta là ai không?”
Long Nguyệt Nhi tỏa ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.
“Cô? Ta chịu...”
“Ngươi...”, Long Nguyệt Nhi hừ lạnh: “Ta chính là Long Nguyệt Nhi, công chúa của thượng quốc Thương Long. Vậy giờ ngươi đã biết ta là ai chưa?”
“Long Nguyệt Nhi...”
Tần Ninh lẩm bẩm, rồi cười nói: “Cho nên là...”
Cho nên là?
Long Nguyệt Nhi đã hoàn toàn tức giận.
Tần Ninh này rõ ràng là cố ý.
Lại còn cho nên là? Giết phu quân tương lai của cô ta, phò mã tương lai của cô ta, giờ lại coi như không có gì?
“Xem ra thượng quốc Thương Long ta dạo này chưa tìm đến ngươi nên ngươi tưởng là mọi chuyện coi như xong đúng không?”, Long Nguyệt Nhi bật cười: “Đã vậy thì, Tần Ninh, hôm nay ngươi chuẩn bị chết ở Vạn Linh vực đi!”
“Thế à...”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông què, đám người này muốn giết ta, ta nghĩ tốt nhất là diệt cỏ tận gốc đi, đỡ sau này đi đâu cũng có người giết ta, như kiểu ta ác lắm vậy”.
“Vâng!”
“Muốn chết à!”
Long Nguyệt Nhi hừ lạnh, tức giận đến cực điểm.
Một tên nhãi đến từ một đế quốc lụi bại mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Tên này thật đáng chết.
“Long thúc, Thiên Động Tiên này làm phiền thúc, còn Tần Ninh thì để ta đích thân lấy mạng chó của hắn”.
“Không thành vấn đề”.
Ông già mắt chột bên cạnh Long Nguyệt Nhi gật đầu, nhếch miệng nhìn Thiên Động Tiên.
“Nghe nói viện trưởng tiền nhiệm của học viện Thiên Thần đã xuất thế, thực lực tăng mạnh, Long Khai Nguyên ta rất muốn được lĩnh giáo đây”.
Long Khai Nguyên là quốc sư của thượng quốc Thương Long.
Sắc mặt của Thiên Động Tiên cũng trở nên lạnh lùng.
“Nghe nói võ giả Tinh Mệnh là nhân tài kiệt xuất có được tạo hóa thiên địa, nhật nguyệt vây quanh, lão phu xin phép thỉnh giáo?”
Long Khai Nguyên lúc này nở nụ cười giễu, nhìn ông què.
Kiếm máu Sinh Tử xuất hiện, sắc mặt ông què càng thêm nghiêm trọng.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Địa Võ tầng ba, nhưng Long Khai Nguyên này là quốc sư của thượng quốc Thương Long, cảnh giới Địa Võ tầng năm, thực lực vốn đã mạnh hơn, thủ đoạn giết người lại càng thêm tàn ác.
Mà thượng quốc Thương Long là hậu nhân của nguyên soái Thương Long.
Thượng quốc Thương Long vốn là một trong bảy thượng quốc lớn.
Địa vị ngang với thượng quốc Linh Ương.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì chẳng khác nhau là bao.
Ông què tiên phong, sát khí tỏa ra.
“Cút!”
Vào lúc này, bỗng có một tiếng quát vang lên.
Tiếng quát khẽ đó như ẩn chứa uy lực sấm sét, mạnh mẽ vô cùng.
Phụt...
Nó xông đến chỗ quốc sư Long Khai Nguyên. Sắc mặt ông ta trắng bệch, phun máu ra, cả người ngã xuống đất.
Chỉ một giọng quát khẽ mà khiến cho cảnh giới Địa Võ tầng năm ngã xuống.
Mạnh mẽ vô cùng!
“Là ai?”
Long Khai Nguyên lập tức đứng dậy, thần sắc nôn nóng nhìn tứ phía.
“Là ai? Sao phải co rúm như vậy, không dám đi ra gặp mặt?”, Long Khai Nguyên cực kỳ chấn động trong lòng.
Chỉ một tiếng quát nhẹ mà khiến cho ông ta phải phun máu, bị linh khí cắn ngược, đây chỉ có thể là cảnh giới Thiên Võ.
Không phải cảnh giới Thiên Võ thì tuyệt đối không làm được.
Nhưng sao lại có cảnh giới Thiên Võ tồn tại chứ?
“Cút!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tên nhãi Thương Bắc Huyền đó, về bảo với hắn là dạy lại người của mình cho tốt vào, nếu không sẽ không biết khi nào mình chết đâu”.
Cùng với đó, một bóng người từ từ xuất hiện.
Người này quần áo rác rưới, đầu gối vẫn túa máu, chính là nguyên soái Thương Hư vừa quỳ theo một đường.
Mấy chục người Thương Nhất Tiếu đem theo lúc này đứng quanh nhóm Tần Ninh, nhìn chằm chằm nhóm người bên thượng quốc Thương Long.
“Thương Nhất Tiếu!”
Nhìn thấy Thương Nhất Tiếu, Long Khai Nguyên hừ nói: “Đế quốc Thương Nghiễm các ngươi tuy đứng đầu trong mười đại đế quốc, nhưng nếu muốn ngăn cản chuyện của thượng quốc Thương Long ta thì cũng phải cân nhắc đấy!”
Nghe vậy, Thương Nhất Tiếu chỉ cười khổ.
Ông ta có muốn đâu, nhưng lão tổ nhà mình vừa thấy Tần Ninh gặp nạn đã dẫn người lên rồi, ông ta nào dám cản?
Thương Nhất Tiếu nhìn về lão tổ nhà mình.
Suốt quãng đường, lão tổ thành thực quỳ đến, rốt cuộc là vì sao chứ?
Lão tổ đột nhiên đối xử với Tần Ninh như với cha vậy.
Không đúng, chính xác thì phải là tôn kính hơn cả cha, thậm chí... là sợ!
Ông ta thật sự không hiểu.
Thấy Thương Nhất Tiếu nhìn sang người đang quỳ kia, Long Khai Nguyên mới kinh ngạc vô cùng.
Dường như Thương Nhất Tiếu rất quan tâm người này.
Nhưng đến lúc nhìn kỹ, Long Khai Nguyên mới hoàn toàn sửng sốt.
“Ông... Ông là... nguyên soái Thương Hư”.
Long Khai Nguyên kinh ngạc vạn phần, đã hoàn toàn chết đứng.
Nguyên soái Thương Hư, nhân vật từ chín vạn năm trước, thế mà lại xuất hiện ở đây!
Không thể nào!