Tông Hoài An của Thiên Bảo lâu cảnh giới Bán Vương dẫn theo hơn mười vị cao thủ Thiên Nhân.
Và nhị mạch mạch chủ Diệp Bắc Tầm của thương hội Diệp gia! Tam mạch mạch chủ Diệp Vấn Đông! Ba vị Bán Vương hợp quân một chỗ, cùng nhau lên đường.
Tam đại Bán Vương! Thực lực không thể nói là không mạnh.
Huống chi còn có trên trăm vị Thiên Nhân.
Đây chính là bí mật của thế lực siêu cấp.
Tuy không bằng cấp bá chủ, nhưng đó cũng là tích lũy mấy vạn năm, Thiên Nhân không phải ít.
Ngày thường có thể cực ít nhìn thấy.
Nhưng đó là vì phân đi khắp nơi canh giữ.
Kêu gọi quay về, đó cũng chủ là việc của một vị Vương Giả ra lệnh mà thôi.
Ba vị Bán Vương tụ tập, cưỡi gió xé sóng.
Lần này so với các phe khác, hai phe này càng khẩn trương muốn giết Tần Ninh.
Nỗi sỉ nhục ở tiệc Hàm Vương! Hai vị Vương Giả không nhịn được.
Bọn họ lại càng không nhịn được.
Không chỉ là mấy phe này.
Như Bắc Đẩu Thế gia, Thiên Đạo minh, Truy Nhật đình và các phe thế lực siêu cấp đại lục Vạn Thiên đều rối rít lên đường.
Một nơi cấm địa, xuất hiện hải đảo liên quan đến thánh lực! Đây là chuyện lớn.
Thế lực cấp Thiên Nhân đứng đầu có thể trực tiếp bước vào cảnh giới Bán Vương, thậm chí xưng Vương.
Mà cấp bậc Bán Vương chỉ kém một bước chân vào cửa, hoặc có thể ở đây ngưng tụ may mắn xưng Vương, ra khỏi cấm địa, trực tiếp xưng Vương! Xưng Vương! Là câu chuyện biết bao người mơ mộng cầu đến?
Lúc này phía cực bắc dãy núi Thiên Ngoại, tới gần chỗ biển khơi, bên bờ duyên hải, nước biển ăn mòn bãi cát, ăn mòn chân núi.
Từng đội lần lượt sử dụng các loại kỹ năng lái vào biển Thiên Ngoại.
Một đám người lúc này lười biếng đến bờ biển Thiên Ngoại. một nhóm sáu người, tốc độ không nhanh không chậm đi bộ trên bãi biển.
Người dẫn đầu chính là Tần Ninh.
Hai người Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt một trái một phải.
Ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư cũng đi theo phía sau.
“Bờ biển xinh đẹp như vậy nhưng lại ẩn chứa hiểm ác…”, Giang Bạch thở dài nói.
“Biển Thiên Ngoại là một trong ngũ đại cấm địa, danh tiếng cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp!”
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Nhưng mà không vấn đề gì hết, sư phụ ta đã từng tới biển Thiên Ngoại, không cần phải lo lắng”.
Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch nghe thấy vậy đều nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh đã từng tới?
“Ừ!”
Tần Ninh nhìn về phía mặt biển, đi đến bên bờ biển, nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay khẽ khàng khuấy động mặt nước.
Nước biển di chuyển qua lại giữa năm ngón tay của Tần Ninh, từ từ ngón tay của Tần Ninh xuất hiện một tia máu đỏ.
“Sức mạnh ăn mòn đã tăng lên rồi…”, Tần Ninh nhíu mày.
“Tăng lên rồi?”
“Ừ!”
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía mặt biển, nói: “Nước biển Thiên Ngoại có độ ăn mòn giống như nước biển trong Thiên Âm cung”.