“Phục công tử, nếu ngươi chỉ có vậy thì hôm nay ngươi sẽ thua đấy!”
“Vậy à? Cũng không nên chắc chắn vậy đâu!”
Phục Thiếu Kiệt thở một chút, cười đáp: “Rốt cuộc là ta thua hay ngươi thua cũng chưa biết được”.
Phục Thiếu Kiệt sải bước ra, thân thể có sát khí vô hình ngưng tụ.
“Phục Ma tông ta có thể trở thành một trong bảy tông môn lớn cũng không phải chỉ dựa vào mồm mép”.
“Ngươi nghĩ Phi Hồng Môn ta thì dựa vào mồm mép chắc?”
Hồng Quan Vũ bước ra, một hơi thở vô hình tràn ra tứ phía.
“Ngươi không tưởng tượng được uy lực của Phi Hồng quyết đâu”.
Hồng Quan Vũ cười khẩy một tiếng, tay hắn ta hiện ra một cây thương dài.
“Trong Phi Hồng quyết của bọn ta có một thuật thương, nếu ngươi ngăn cản được công kích thuật thương này thì Hồng Quan Vũ ta xin chịu thua lần này”.
Lời này nói ra, tất cả đều sửng sốt.
“Đến rồi đây”.
Tần Ninh cười nói: “Thương quyết Phi Hồng trong Phi Hồng quyết”.
Lão Vệ lúc này cũng mở mắt ra, có vẻ rất hứng thú.
Ánh mắt nhìn sang Tần Ninh, cười nhạt. Phi Hồng quyết và Lạc Hạp quyết đều do Tần Ninh sáng chế ra, thương quyết Phi Hồng này có thể nói là linh quyết kinh điển thuộc Phi Hồng quyết, uy lực bá đạo, nhưng muốn tu luyện thành công thì cũng gian nan vạn phần.
Hồng Quan Vũ lúc này sải bước ra, thương dài đảo qua, khí tức sát phạt ngưng tụ.
Oanh...
Mũi thương chỉ đất, trong nháy mắt, thân ảnh Hồng Quan Vũ phi ra như bay.
Trong nháy mắt, Hồng Quan Vũ cử động.
Thương ra, người theo.
Một chiêu chém giết đi ra, cơ thể Hồng Quan Vũ tỏa ra hơi thở cảnh giới Địa Võ tầng chín, từng đợt bùng phát.
“Giết!”
Một tiếng quát thấp vang lên, sát khí nổi lên, ánh thương đột nhiên toát ra một khí thế vô địch, một lực ép vô hình đánh tan sát khí của Phục Thiếu Kiệt.
Thấy cảnh đó, sắc mặt Phục Thiếu Kiệt liền trở nên khó coi.
Nếu nhận thua thì mất mặt quá.
“Núi Phục Địa!”
Hai tay hắn ta đập xuống mặt đất, những âm thanh răng rắc vang lên, mặt đất dưới chân tách ra, hai vết rách vọt thẳng hướng chân của Hồng Quan Vũ.
“Muốn ngăn cản ta à, vô dụng!”
Hồng Quan Vũ hừ một tiếng, trực tiếp giết ra.
Trong nháy mắt, công kích của Phục Thiếu Kiệt bị áp chế, vết rách kia mở rộng đến chân Hồng Quan Vũ thì ngừng lại.
Trong chớp mắt này, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
“Cút!”
Hắn ta xông lên, một thương quét ra.
Phanh...