Ngộ nhỡ đâm chết Tần Ninh thì sao?
Thời gian từng giờ từng phút qua đi, Tiên Vô Tận đâm xuống từng cây từng cây ngân châm.
Nhưng Tần Ninh vẫn không có phản ứng.
“Các ngươi... đang làm gì?”
Một âm thanh non nớt ngạc nhiên nghi ngờ vang lên.
Phá cửa miếu, một thanh niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi cõng gùi thuốc, đi giày cỏ, quần áo bị tàn phá, kinh ngạc nhìn ba người.
Ba lão già hướng về phía thanh niên giống như thi thể, đây là muốn làm gì?
Tuyết Ưng và Huyền Chấn nhất thời gấp gáp.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên cười một tiếng, lộ ra một hàng răng sạch sẽ, cậu ta nói: “Ta tên Lý Huyên, là dược đồng của một tiệm thuốc thành Thanh Ma”.
Dược đồng?
Dược đồng mà ăn mặc rách rưới như vậy?
Ba người Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều thận trọng.
Không thể không thận trọng.
Đợi ở bên trong ngôi miếu đổ nát này bị người ta đánh cướp bốn năm lần, thế giới của Thánh Nhân quá nguy hiểm.
Nếu không phải Tần Ninh ở chỗ này, bọn họ cũng muốn quay về.
“Vị công tử này…”, Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh trên đất , mở miệng nói: “Vị công tử này biển linh thức bị thương, hình như đâm vào vũ khí sắc bén gì đó, khiến biển linh thức bị thương mới dẫn đến hôn mê”.
Lời này vừa nói ra, ba người Huyền Chấn nhất thời sửng sốt.
“Lý Huyên công tử, cậu biết chữa trị thế nào không?”
Lý Huyên nghe vậy, cười cười nói: “Ta biết, nhưng ta không làm được, bà chủ tiệm thuốc của bọn ta có thể làm được”.
“Tiệm thuốc? Tiệm thuốc gì?”
“Cô cô Bách Hương, Bách Hương đường trong thành Thanh Ma!”
Lý Huyên cười nói: “Cô cô Bách Hương ở trong thành Thanh Ma rất nổi danh”.
Nghe thấy lời này, Tiên Vô Tận nhìn Tần Ninh toàn thân trên dưới bị ông ta đâm xuyên giống như xác chết, hắn nằm trên đất, ông ta lại nhìn Huyền Chấn và Tuyết Ưng.
“Tuyết Ưng, ngươi đi cùng ta đưa Tần Ninh đến Bách Hương đường”.
Tiên Vô Tận mở miệng nói: “Huyền Chấn, ngươi ở nơi này chờ Dương Thanh Vân trở lại, nói cho hắn bọn ta chờ hắn ở Bách Hương đường!”
“Cái này…”
“Do dự cái gì?”, Tiên Vô Tận mắng: “Chuyện đến bây giờ chỉ có thể như vậy, trước hết để Tần Ninh tỉnh đã rồi nói sau”.
Huyền Chấn cũng đáp: “Được!”
Nhất thời Tiên Vô Tận nhìn về phía thiếu niên Lý Huyên, chắp tay nói: “Thật không dám giấu diếm, vị này là con trai yêu quý của lão hủ, bọn ta bị người ta đánh cướp, con trai yêu quý bị thương nặng, tiểu huynh đệ cậu có thể đưa bọn ta đến Bách Hương đường không?”
“Có thể!”
Lý Huyên lại nói: “Vị công tử nếu không cứu chữa, có thể sẽ chết”.
“Nhưng ta có thể đưa các ngươi đi, cô cô Bách Hương ra tay hay không ta cũng không biết”.
“Cô cô Bách Hương là quái nhân nổi danh bên trong thành Thanh Ma”.
Tiên Vô Tận nghe vậy, nhất thời nhức đầu.
Nhưng bây giờ không còn cách nào.
“Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường!”, Tiên Vô Tận nói xong lấy ra hai khối Thánh Thạch.
Thánh Thạch này là ban đầu Tần Ninh chém chết những Thánh Khôi, mấy khối phân chia này ông ta cũng không biết xấu tốt.
Lý Huyên do dự một chút, cậu ta vẫn nhận Thánh Thạch.
“Đi thôi!”
Lời vừa dứt, Lý Huyên dẫn hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng nâng Tần Ninh, theo thiếu niên đến… thành Thanh Ma! Tiên Vô Tận cùng Tuyết Ưng cũng mới biết một tòa thánh lớn cách bọn họ ngoài năm mươi dặm tên là thành Thanh Ma.