Nhan Như Họa một tay hất tóc, một tay chỉ vào một tên đệ tử, tự nhiên nói: "Rượu này... Cửu U đài các ngươi còn nhiều không?"
Đệ tử kia cung kính đáp: "Chắc cũng có không ít..."
"Được, vậy ngươi cầm hồ lô này của ta đi vào hầm rượu, đổ đầy rồi mang về cho ta!", Nhan Như Họa thoải mái nói.
Nghe vậy, Tần Ninh trợn trắng mắt!
Ăn tham thì thôi đi, lại còn gói đem về?
"Đủ rồi đấy! Biết xấu hổ chút đi!"
Tần Ninh đã không nhịn được nữa mà quát lên: "Các ngươi đại diện cho Thánh Thú tông đấy, giữ thể diện chút xem nào!"
"Ăn ngon đến thế à?", Tần Ninh bực tức quát.
Bốn người lúc này dừng động tác lại, rất ăn ý mà gật đầu cùng lúc.
Tần Ninh cạn lời.
"Làm sao, những năm qua các ngươi bị bỏ đói à?"
"Cơm ta nấu không ngon à?"
Giản Bác vội vàng nói: "Tổ sư thúc, người nấu ăn rất ngon ạ, nhưng là không đủ ăn, người cũng có nấu nhiều đâu..."
"Đúng vậy đó!", Tần Triết nói tiếp: "Những năm qua, chúng con đều lang bạt ở bên ngoài, coi như ở lại tông môn cũng không có ai nấu ăn cho chúng con, tất cả đều là tự động tay cả, vị thì... đến cả Tiểu Huyền Huyền còn chê..."
Huyền Minh Vương Xà giờ phút này cũng ló đầu ra, gật đầu đồng ý.
Nhan Như Họa chêm vào: "Người cũng không biết những năm qua chúng con khổ sở thế nào đâu..."
Nghe vậy, Tần Ninh đành bất đắc dĩ xua tay, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục.
Một khắc sau, cả bốn lại ăn như hổ đói.
Nhan Như Họa cẩn thận giao hồ lô cho đệ tử kia, nói nhỏ: "Nhớ đấy, nhất định phải rót đầy".
Tần Triết cũng hô lên: "Còn nữa, ăn hết rồi thì mau đưa thêm đồ lên, Cửu U đài xa hoa thật đấy, chúng ta xin bái phục!"
Thấy cảnh này, Tần Ninh hoàn toàn im lặng...
Lúc này, cả bốn chỉ cặm cụi mà ăn, mặc kệ ánh mắt của người khác.
Kệ xác đám người kia!
Cứ ăn cho sướng đời đã!
Cùng lúc đó, ở bên Diệp tộc.
Trưởng tộc Diệp tộc là Diệp Chính Thiên thỉnh thoảng liếc sang bên Thánh Thú tông.
Đành chịu, bốn phương Diệp tộc, Đại Tề, Yến gia và Thánh Thú tông có vị trí rõ ràng nhất rồi.
Mà người của Thánh Thú tông vốn đã ít, cho nên càng dễ thấy.
Diệp Chính Thiên mặc đồ trắng, khí thế xuất trần, vẻ ngoài khoảng bốn mươi nhưng lại mang cảm giác tang thương.
"Kia là Tần Ninh sao..."
Diệp Chính Thiên lẩm bẩm.
"Khởi bẩm trưởng tộc, đúng vậy ạ!"
Diệp Khai Nguyên ở bên cạnh chắp tay nói.
"Không thấy được chỗ nào đặc biệt... nếu như nói có gì đặc biệt... thì dáng vẻ coi như không tệ...", Diệp Chính Thiên thản nhiên nói.
Diệp Khai Nguyên lần nữa nói: "Kẻ này... nội tâm ngạo khí, Xích Vũ Thiên Phong Điêu trên vai hắn từng là thần thủ hộ của Đại Tề, so với Yến gia và Cửu U đài thì yếu hơn nhiều, nếu không có con chim này thủ hộ thì cũng khó mà tọa trấn được Tề Châu".
"Một con này có thể tương đương với hai vị Thánh Vương!"