“Vâng!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
Sau đó, Tần Ninh lại nói: “Ta nói như vậy cũng chỉ là lo các ngươi thấy ta gặp nguy hiểm thì lại làm chuyện điên rồ gì, thành ra gây phiền phức cho ta, có điều tin tức lần này chắc chắn cũng sẽ không thể giữ kín được đâu”.
“Lực hấp dẫn của Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử rất mạnh, đến cả Thánh Đế và Thiên Thánh Đế cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ”.
“Cho nên ta nghĩ các đại thánh vực mà hay tin thì chắc chắn sẽ chạy đến”.
Tần Ninh cười nói: “Có kẻ thù của ta, cũng có bạn của ta, tóm lại sẽ rất náo nhiệt, Ma tộc muốn giết ta cũng không hề dễ dàng”.
...
Người của Thanh Tiêu Thiên đã bắt đầu có sắp xếp.
Vì phải chờ ở đây ít nhất một tháng, có không ít người đã bắt đầu bố trí thánh khí thành cung điện, lầu các ở xung quanh, sau đó thì lập trận pháp, cảnh giới bốn phía, cũng có đệ tử Thanh Tiêu Thiên quay về tông môn, điều động nhân thủ.
Thời Thanh Trúc lúc này đang ngồi dưới một gốc cây, suy nghĩ xuất thần.
“Chủ thượng!”
Lăng Thi Mạn lúc này đi tới, gọi.
“Chủ thượng?”
“Ơi?”
Một lúc sau, Thời Thanh Trúc mới đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ, chủ thượng sao thế? Từ ban nãy đến giờ chỉ ngẩn người ra, hay là Tần Ninh bắt nạt gì chủ thượng rồi?”
Lăng Thi Mạn khẽ nói: “Hắn nghĩ hắn còn thực lực của tam đế ngày xưa chắc? Nếu hắn dám bắt nạt chủ thượng thì ta sẽ đi dạy dỗ hắn một phen”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc liền cười: “Ngươi dạy dỗ hắn thì không sợ đồ đệ Lý Huyền Đạo của hắn đến gây sự à?”
“Ta còn lâu mới sợ Lý Huyền Đạo”.
“Ừ, ta không sao đâu, chỉ không ngờ rằng cổ mộ của Thanh Tiêu Đại Đế lại ở trong thánh vực Thanh Tiêu, mà chúng ta lại không hề biết”.
Lăng Thi Mạn đi đến bên cạnh Thời Thanh Trúc và ngồi xuống: “Chủ thượng, lần này người tới chắc chắn sẽ không ít, tin tức về nơi này hẳn là sẽ không giữ kín được. Các đại thánh vực biết thì chắc chắn sẽ chạy đến thánh vực Thanh Tiêu, Thời Thanh Trúc chúng ta không ngăn được nhiều người như thế”.
“Không ngăn được thì không cần ngăn!”