Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử kiệt xuất nhất của Thanh Hà Tiên Sơn, Kế Lâm đứng bên cạnh Tiên tử Thanh Nguyệt lúc này bước ra, nói: “Sao ngươi lại có thể tuỳ tiện xưng hô với Tiên tử Thanh Nguyệt như thế?”





“Ngậm cái mồm thối của ngươi lại!”





Tần Ninh lười chẳng thèm nhìn Kế Lâm.





“Quy Mạc Hứa ta có thể giết được, Lý Nguyên Bân ta cũng có thể giết chết, ngươi cho rằng bản thân mình cao cường hơn bọn họ sao?”






Sắc mặt của Kế Lâm ửng đỏ.





“Kế Lâm, không được vô lễ!”, Tiên tử Thanh Nguyệt cũng không tức giận.





Tần Ninh tiếp tục nói: “Tiểu Nguyệt tiên, đừng đến cấm địa Thiên Vị, lão tổ của các ngươi đã từng nói chỗ này rất nguy hiểm, lăng mộ Thiên Long xuất hiện thì lại càng nguy hiểm”.





“Ta khuyên ngươi bây giờ theo đường cũ quay lại đi, những liệt thi và xác khô kia một lúc nữa sẽ tự rút lui thôi!”





“Nếu không thì đi bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu!”








Kế Lâm nghe thấy vậy khẽ nói: “Nếu đã nguy hiểm như thế thì sao ngươi không quay lại đi?”





Bốp...





Đột nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.





Tần Ninh nhìn Kế Lâm đứng ở trước mặt, xoa bàn tay.





Sắc mặt Kế Lâm đỏ lên.





Một tát này diễn ra như nào hắn ta cũng không biết.





“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen lời, tiểu Nguyệt tiên chưa dạy ngươi à?”





Lần này, Kế Lâm hoàn toàn sững sờ.





Hắn ta là cảnh giới Hoá Thần bát chuyển đấy.





Thế nhưng Tần Ninh tát một bạt tai này như nào hắn ta lại chẳng hề phát giác được!





“Lời của Tần công tử là thật sao?”, Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, hỏi tiếp.





Còn Kế Lâm bị tát một cái nàng ta cũng không quan tâm.





“Có tin hay không tuỳ ngươi”.





Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Lăng mộ Thiên Long không xuất hiện, cấm địa Thiên Vị chỉ được coi là nơi nguy hiểm bình thường, một khi lăng mộ Thiên Long xuất hiện thì cấm địa Thiên Vị này nguy hiểm hơn bình thường gấp mười lần!”





“Cấm địa Thiên Vị, cái tên này không phải để làm cảnh!”





Tiên tử Thanh Nguyệt nghe đến đây, hơi nhíu mày.





“A...”





Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.





Phía trước, một vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển của Trường Hồng Môn, cơ thể đột nhiên bay lơ lửng trên hòn đá rồi rơi xuống dưới, biến mất không thấy đâu nữa...





“Quay về xem kĩ quyển thứ mười Thanh Hà Bảo Điển của Thanh Hà Tiên Sơn các ngươi, sẽ tốt hơn nhiều so với việc lãng phí thời gian ở đây!”





Lời này vừa nói ra, Tiên tử Thanh Nguyệt cả người ngẩn ngơ.





Tần Ninh cũng không nói thêm, rời khỏi chỗ này, bắt đầu đi loanh quanh bốn phía, cũng không vội vàng tiến vào hòn đảo lơ lửng trên trời.





“Chúng ta đi!”





Một lúc sau, Tiên tử Thanh Nguyệt mở miệng nói.





“Sư tôn...”, Kế Lâm vội vàng nói: “Đừng nghe lời tên tiểu tử đó nói bậy, cần gì phải để ý chứ... bên trong hòn đảo này chắc chắn có bảo vật quý giá!”





“Câm miệng!”



Tiên tử Thanh Nguyệt lập tức quát lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK