Vô số thánh lực giống như ngưng tụ thành giao mãng, mang theo lực trói buộc mạnh mẽ tấn công ba người.
Oành...
Tiếng nổ tung vang lên, Tần Ninh lúc này lui lại về sau.
Ba người kia cũng dừng lại công kích.
Nhưng ánh mắt của họ nhìn Tần Ninh lại vô cùng ngạc nhiên.
“Giỏi cho một thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn”.
Người dẫn đầu mặc áo bào dài, màu tím sậm, thêu khắc hình đại bàng, tóc dài tung bay theo gió, tạo cảm giác tiêu sái khoan thai.
“Võ Hoàng của Võ gia!”
Giang Ngạo Tuyết thấy người đàn ông trung niên đó thì tái mặt.
Đây là chủ của một chi trong Võ gia, uy danh hiển hách.
“Không ngờ chuyện hôm nay lại xảy ra thay đổi đến bực này”.
Võ Hoàng lúc này nhìn Tần Ninh, lẩm bẩm: “Thanh niên, ngươi không phải người Giang gia, hà cớ gì cứ nhúng tay vào?”
“Ta thích”.
Tần Ninh thản nhiên đáp.
“Không sợ chết à?”
“Các ngươi vẫn chưa giết nổi ta đâu!”
“Ha ha...”
Võ Hoàng cười ha ha, nhìn sang hai người bên cạnh, từ từ nói: “Thần Phương Hứa, Phụng Thiên Khiếu, xem ra những gì chúng ta sắp xếp cũng không hề thừa thãi”.
Hai người kia cũng gật đầu.
Bọn họ đã cân nhắc kỹ lưỡng đến từng điểm nguy hiểm.
Điều duy nhất không ngờ tới được... là đột nhiên có Tần Ninh nhảy ra.
“Giết hắn rồi rời khỏi đây ngay lập tức”.
Võ Hoàng từ từ nói: “Nếu Giang gia cảm nhận được điều gì bất thường thì chúng ta sẽ bị động ngay”.
“Ừm!”
Thần Phương Hứa cùng Phụng Thiên Khiếu gật đầu, lập tức quay người tấn công Tần Ninh.