Theo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một con chim màu đỏ rực, dang rộng đôi cánh dài trăm mét, vỗ mạnh hai cánh đáp xuống đất.
Mà ánh mắt con hung cầm có đôi cánh đỏ rực kia đang nhìn chằm chằm, chính là vị trí của mấy người bọn họ.
Advertisement
“Con mẹ nó!”
Nhìn thấy hung cầm đỏ rực đáp xuống, người thanh niên không nhịn được phun ra một câu chửi tục.
Advertisement
“Ta…”, thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh cũng khẽ biến đổi.
“Chạy!”
“Chạy!”
Gần như là cùng lúc, hai người đồng thanh la lên.
Tiếng gió vù vù thổi quét qua khuôn mặt mấy người bọn họ, hung cầm kia đáp xuống, không ngừng đuổi theo bọn họ…
“Ngươi đã làm cái gì vậy?”
Tần Ninh vừa chạy vừa hỏi.
Người thanh niên yêu mị hùng hùng hổ hổ nói: “Chẳng qua là ta muốn luyện chế mấy viên Xích Huyết Tôn Đan, mà Xích Huyết Tôn Đan cần phải có thuốc dẫn”.
“Cho nên ngươi muốn lấy máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng để luyện đan?”
“Đúng vậy…”, người thanh niên yêu mị nói tiếp: “Ta đã bắt được một vài con non, mai phục cả một tháng trời, kết quả là chúng nó rất thông minh, nên trốn thoát mất…”
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng?”
Diệp Nam Hiên sửng sốt quay đầu lại nhìn, đối diện với thân hình cao trăm mét của con chim khổng lồ kia, hắn ta không nhịn được mà rùng mình, cảm thấy cực kỳ khủng bố.
“Quả thật là có ba cái đuôi!”
Diệp Nam Hiên ngay thẳng nói.
Liễu Thông Thiên và Lý Huyền Đạo dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Diệp Nam Hiên.
Chuyện hắn ta quan tâm hiện giờ chỉ là cái thứ đồ chơi kia có đúng ba đuôi hay không thôi sao?
Thay vào đó thì quan tâm làm sao để chạy thoát bảo vệ tính mạng còn tốt hơn.
Giờ phút này, Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc chạy như bay, liên tục chọn những hẻm nhỏ giữa hai ngọn núi mà tiến vào.
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng trưởng thành là nguyên thú cấp hai, tương đương với cảnh giới Đại Chí Tôn, ngay cả con non cũng có thực lực Tiểu Chí Tôn, cho dù ngươi có là cảnh giới Đại Chí Tôn cũng khó mà bắt được”.
Lời này vừa nói ra, người thanh niên yêu mị lập tức sửng sốt: “Sao ngươi biết ta là cảnh giới Chí Tôn?”
Xem ảnh 1