Thấy một màn như vậy, Cửu Anh răng rắc vài tiếng, cắn một miếng quả trên tay, nó trề môi nói: “Mùi vị cũng được, có chút ngọt, có chút thơm, nhưng mà không cứng!”
Cửu Anh có chút ghét bỏ.
Nhai không cứng, ăn cũng không thấy cứng! Ở một bên, vài vị cao thủ cảnh giới Quy Nhất của Vạn Thiên các nhìn về phía Cửu Anh bằng ánh mắt kỳ quái.
Ngươi có thể câm miệng lại được không?
Quả Phạm Thánh có giá trị quý báu.
Suy nghĩ của ngươi lại là ăn ngon hay không ngon?
Súc sinh này, thật là muốn đánh chết nó! Nhưng mà…đánh không chết.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám đánh! Chính chủ nhà người ta đang còn ở ngay trước mặt, các chủ nhà mình còn phải khiêm nhường.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Mấy vị cao thủ của Vạn Thiên các đều đứng cách xa thêm một chút.
Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, thì thầm nói: “Không ngon, đã ăn nhiều như vậy rồi, không sợ chết trẻ”.
Cốc Tân Nguyệt không mở miệng, nàng yên lặng ăn một quả Phạm Thánh.
Linh khí trong cơ thể phóng ra, thiên mạch dần dần xảy ra biến hoá.
Nàng đã sắp mở ra được năm mạch, quả Phạm Thánh này vẫn có hiệu quả tốt đối với nàng.
Dần dần, rốt cuộc thì Tần Ninh cũng ngừng lại.
Giờ phút này, quả trên cây cổ thụ đã biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại hơn ba mươi quả.
Thấy vậy, Vạn Tử Hàng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như bị Tần Ninh ăn hết…Hắn thật sự là đau lòng không thôi.
Đứng dậy, Tần Ninh thở ra một hơi.
Thoải mái! Lần này, thiên mạch đã hoàn toàn thông suốt, đã tới cực hạn! Lúc này, tâm trạng Tần Ninh vô cùng tốt.
Vạn Tử Hàng đi đến mỉm cười nói: “Cái kia…”
“Còn lại đều là của ông!”
“Được!”
Vạn Tử Hàng vội vàng sai người đi hái.
Sau đó, Tần Ninh đi đến bên dưới tán cây cổ thụ.
Cây Phạm Thánh! Rất khó để hình thành được một cây cổ thụ.
Mặc dù không thần kỳ bằng cây cổ thụ Thiên Nguyên, nhưng cũng rất khó trồng.
Xem ra Âm Vương tinh thông âm luật, quả nhiên là có ánh mắt độc đáo đối với vạn vật trên thế gian.
“Đi thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Lên núi, nhìn xem rốt cuộc là cái gì”.
Mọi người lại tiếp tục xuất phát.
Xuyên qua rừng cây cũng không có huyền thú cường đại nào cản đường.
Đám người Tần Ninh đồng loạt dừng lại dưới chân núi, ngửa mặt nhìn núi cao.
Giờ phút này, bốn phía không gian đều yên tĩnh.
Tần Ninh tiếp tục bước đi, hướng thẳng đến đỉnh núi.
Lúc này, linh khí đất trời ở xung quanh đều hội tụ lại.
Nhưng mà linh khí đất trời này lại không mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.
Mà giống như một loại trói buộc hơn.
Trói buộc bước chân của mọi người.