Đầu gối nam nhi là vàng, đúng vậy, nhưng trong thời gian ngắn tiếp xúc, đủ để nhìn ra bản tính của Kiếm Tiểu Minh.
Với gia tộc, với người thân, cậu ta có một trái tim tinh khiết, đây là điều cực kỳ khó có được.
Thẩm Văn Hiên lúc này gật đầu nói: “Ta cần xem tình hình của ông ngươi lúc này rồi tính tiếp”.
“Vậy mời đi theo ta”.
Kiếm Tiểu Minh vội vàng nói.
“Hừ, vị này nhìn thật lạ mắt, không biết đến từ đâu?”, Lộc Hàn Thiên kia lúc này hừ lạnh, sắc mặt bất thiện.
“Ta là bạn của Tiểu Minh!”, Thẩm Văn Hiên không kiêu không nịnh đáp.
“Ồ? Kiếm lão gia tử bị bệnh nguy kịch lắm rồi, nhưng nếu lão phu xuất thủ luyện chế đan dược thì còn sống được ba tháng đấy”.
Lộc Hàn Thiên kiêu ngạo nói: “Trưởng tộc Kiếm, nếu để người khác tùy tiện nhúng tay vào, hôm nay lão gia tử mà xảy ra vấn đề gì thì ta không chịu trách nhiệm đâu!”
Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Thương Tùng hơi thay đổi.
Lộc Hàn Thiên nói rất rõ ràng, nếu Thẩm Văn Hiên ra tay thì lão ta sẽ không chịu trách nhiệm.
“Thích đi đâu thì đi!”
Kiếm Tiểu Minh hừ nói: “Ông nội ta sắp chết dưới tay ông rồi, chúng ta tìm người khác thì làm sao? Nếu không vì ông thì Kiếm gia cũng chẳng rơi đến bước đường này!”
“Ngươi ngươi ngươi...”
Kiếm Tiểu Minh lúc này chẳng quan tâm xem Lộc Hàn Thiên có tâm trạng gì, chỉ kéo Thẩm Văn Hiên đi vào trong.
Mà lúc này Tần Ninh cũng đi vào cùng.
Lộc Hàn Thiên thấy vậy mà tức điên lên.
“Lộc đại sư, con ta tuổi nhỏ nên bồng bột, quan tâm lão trưởng tộc quá đà, thật sự xin lỗi”.
Kiếm Thương Tùng cũng không ngăn cản.
Lộc Hàn Thiên đã nói, lão gia tử sống không quá ngày hôm nay, Lộc Hàn Thiên tuy có biện pháp giúp lão gia tử sống thêm ba tháng nữa, nhưng Kiếm gia ông ta thật sự không gánh vác nổi.
Nếu đã thế thì không bằng còn nước còn tát, để Thẩm Văn Hiên chữa xem thế nào.
Những ngày qua, số linh thạch Kiếm gia tiêu tốn đã lên đến hàng triệu, dốc toàn bộ của cải vào trong đó.
Hơn nữa tiền lãi từ việc vay linh thạch của Phần gia và Nhạc gia đã lên đến mấy triệu nữa.
Cứ thế này thì Kiếm gia thật sự sẽ chết mất!