“Trưởng tộc, rốt cuộc chúng ta nên làm gì mới tốt đây?”
Một tộc lão bất đắc dĩ nói.
“Đây là chuyện riêng của Thương gia chúng ta, Vân gia lần này mượn cơ hội làm khó dễ, chúng ta chỉ có cách rời khỏi
thành Thương Vân thôi”, Thương Lãng lúc này nói với sắc mặt khó coi: “Đây là ý của cha ta”.
“Lẽ nào không thể giao ra mấy người Tần Ninh sao?”
Một tộc lão lại nói.
“Không thể!”
Thương Lãng đột nhiên cao giọng nói: “Mấy người Tần Ninh ban đầu đã cứu Nguyệt Nhi, là ân nhân của Thương gia
chúng ta, sau này bị người của đại lục Hà Bá gây rối cũng là bọn họ đứng ra”.
“Bọn họ vẫn chưa làm gì sai, chúng ta sao có thể làm ra những chuyện vong ân phụ nghĩa được?”
Thương Lãng nói xong, mọi người ở đây đều mặt ủ mày chau.
Đúng vậy!
Nếu như như vậy, chẳng bằng Thương gia bọn họ rời khỏi thành Thương Vân.
“Trưởng tộc, đã như vậy, chúng ta liền rời khỏi nơi đây. Thương gia năm đó cũng quật khởi từ một gia tộc nhỏ, sau này
cũng có thể”. Một đệ tử cao giọng nói.
“Không sai, đệ tử Thương gia chúng ta tuyệt không thỏa hiệp”.
“Đúng vậy!”
Tức thì, từng tiếng gào thét ầm ĩ vang lên.
Thương Lãng lúc này nhìn mọi người, chắp tay nói: “Là Thương Lãng ta vô dụng, khiến cho Thương gia lâm vào cảnh khó khăn”.
“Khà khà, ngươi đúng là vô dụng, chẳng qua Thương Lãng à, muốn rời đi thì có hão huyền quá không?”
Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên vào thời khắc này.
“Người nào đó?”
Thương Lãng đứng dậy, khí tức cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển được mở ra hoàn toàn.
“Vân Chi Phàm!”
Nhìn người mới tới, Thương Lãng quát lên: “Vân Chi Phàm, ngươi là trưởng tộc Vân gia, nhưng đây là Thương gia, chúng ta không chào đón ngươi”.
“Thế à?”
Vân Chi Phàm mặc áo bào xanh lam, giễu cợt nói: “Cam Phong công tử của Cam gia ở đại lục Cam Hà, ngươi cũng không chào đón sao?”
Phía sau Vân Chi Phàm có một thanh niên áo xanh đứng chắp tay đi ra.
Thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn mọi người trong đại sảnh.
Mà ở phía sau hắn ta còn có vài gã đàn ông trung niên đi theo.