Tiếng nổ vang lên liên tục, mặt đất không ngừng tỏa ra thánh lực.
Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương cùng Vân Sương Nhi bị bao vây không thể thoát thân.
Tần Ninh thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, quát: "Nhan Như Họa, thể hiện tuyệt kỹ đi, đừng có che giấu mãi!”
"Ta không có tuyệt kỹ gì cả!"
Nhan Như Họa khẽ nói.
"Không có? Ngươi coi ta là kẻ ngớ ngẩn sao? Thánh Ngự Thiên Quyết ngươi không được học à? Nhanh lên!"
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Họa lại hừ một tiếng, rất không vui lòng.
"Thế nào? Không muốn? Vậy gọi sư tôn ngươi tới đây".
Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Ta không tìm thấy!"
"..."
Tần Ninh ngẩn người.
Sao cặp sư đồ này không chút đáng tin vậy?
"Vậy liền xuất ra tuyệt kỹ đi".
Tần Ninh lại quát: "Chí ít bảo vệ cho người phụ nữ của ta cùng đồ đệ được an toàn".
Nhan Như Họa hừ một tiếng, không vui nói: "Biết rồi!"
Nói xong, khí tức trong cơ thể Nhan Như Họa thay đổi, mặc dù vẫn đang giao thủ với Khâu Học Nghị nhưng thân thể Nhan Như Họa vẫn vận chuyển mạnh mẽ.
Mà không bao lâu, toàn bộ phạm vi thành Thiên Hạc hơi dao động.
Tại một trường đấu thú trong lòng đất có mấy thánh thú tứ phẩm bị giam giữ bỗng nhiên trở nên mê man, ngay sau đó thì ánh mắt chúng trở nên kiên định, thoát khỏi dây thừng, xông ra khỏi trường đấu thú...
Trong một phủ đệ xa hoa.
Một tên thiếu gia nhà giàu giờ phút này đang vô cùng đắc ý khoe thú cưỡi mình mới thu phục được với đám bạn.
"Con thánh thú tứ phẩm Lục Nhãn Thạch Sư Tử này khiến cho cha và ông nội ta tốn bao nhiêu công sức mới thu phục, mà còn được huấn luyện suốt mấy năm mới ngoan ngoãn được".
"Tiểu Lục, đến đây nhảy một cái!"
Quý công tử kia đắc ý nói.
Chỉ là giờ phút này, ánh sáng màu xanh lục trong mắt Lục Nhãn Thạch Sư Tử dần dần biến mất, thay vào đó là một màu đỏ tươi.
Lục Nhãn Thạch Sư Tử gào thét bay vút lên bầu trời, phóng tới thành Thiên Hạc... Mấy tên thanh niên đều sững sờ.
Những chuyện tương tự như thế đang xảy ra rất nhiều trong thành Thiên Hạc thành.
Không chỉ có thánh thú tứ phẩm mà còn có rất nhiều thánh thú tam phẩm.
Mà những thánh thú này tuy không ở cùng một chỗ nhưng đều xông tới một hướng.
Thiên Hạc lâu trong thành Thiên Hạc.
Giờ khắc này, giao chiến tiếp tục, Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương thực lực không tệ, đối mặt với đông đảo Địa Thánh tam phách vẫn có thể chống đỡ.
Nhưng đối mặt một vài Địa Thánh tứ phách, ngũ phách, lục phách của tam đại tông môn thì hai người sớm đã rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
"Nhan Như Họa, vẫn chưa đến sao?"
"Thúc giục cái gì?"
Nhan Như Họa tức giận nói: "Lão già này vẫn đang quấn lấy ta, sao ta có thể phát huy hết được".
"Ngu đần!"
Tần Ninh quát: "Ngươi kém xa sư tổ ngươi đấy".
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa nghiến răng, phẫn nộ nhìn Tần Ninh.
Cái tên này nói chuyện độc địa thật!
"Đến rồi!"
Giờ khắc này, Tần Ninh khẽ nhếch miệng.
Rống... Ngao... Đông... Từng âm thanh quái dị đến cực điểm vang lên.
Giờ khắc này, bên ngoài võ trường bỗng xuất hiện những con thú thân cao trăm trượng hoặc là mấy chục trượng.
Mà đám thánh thú này trực tiếp nhảy thẳng về chỗ Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương, đánh bại đám người đang vây công họ.